Chương 8: Về nhà

Vĩnh Hằng Vũ Trụ

Chương 8: Về nhà

Một nơi nào đó trong gia tộc nhà họ Ngạo, những tiếng mắng chửi truyền ra:

‘’Phế vật, thật là phế vật mà, chỉ có một chút chuyện cũng làm không xong!’’

Khuôn mặt của Ngạo Vô Thiên dữ tợn gào thét, mặc dù hắn là Thiếu Chủ nhưng vì hắn ham công mà tổn thất một lần hai tên cường giả cấp 11 và hai chiếc Chiến Cơ cấp 4 là không thể chấp nhận được, cha hắn cũng không thể bảo vệ cho hắn khỏi sự trừng phạt! Việc cần làm lúc này đó là phải lấy công lao để chuộc tội lỗi mà hắn gây ra, Ngạo Vô Thiên cảm thấy lần này hắn phải tự mình xuất thủ bắt tên tiểu tử Tiêu Thần kia, phải hành hạ hắn một cách tàn nhẫn cho hả giận!

Nghĩ đến đây, Ngạo Vô Thiên gào thét:

‘’Người đâu, mau đều tra hành tung tên Tiêu Thần, bổn thiếu gia muốn tự tay bắt hắn!’’

‘’Dạ.’’ Một tên người làm của nhà họ Ngạo đáp một tiếng, sau đó chạy thật nhanh, hắn không muốn làm cái thớt cho tên thiếu gia này chém cho hả giận. (câu chữ =]])

……………………………………………………………………………………………………………….

Một nơi cách Thành Phố Toàn Tiên về phía Nam 10000km, Lelouch và bốn tên cường giả bảo vệ đang phi hành. Bỗng nhiên đoàn người của Lelouch dừng lại, nhìn về phía sau.

Jeremiah cao giọng nói ra: ‘’Bọn chuột nhắt, còn không mau xuất hiện!’’

‘’Hừ!’’ Một tiếng đáp lại từ trong không gian, sau đó trước mặt đoàn người Lelouch, không gian rung động, từ trong đó xuất hiện vài chục người, dẫn đầu là Cuồng Chiến, hai con mắt của hắn tràn đầy tức giận nhìn về phía Lelouch.

‘’Thật tự tin!’’ Lại một tiếng đáp lại, bên trái cách đó vài trăm mét lại xuất hiện vài chục người, dẫn đầu là Bành Yêu.

Chưa hết, một vài người lại xuất hiện, đó là những kẻ nổi lòng tham đã truy theo Lelouch.

‘’Tiểu tử, mau quỳ xuống nhận tội, có khi ta sẽ nhân từ mà tha cho ngươi một mạng!’’ Giọng nói của Cuồng Chiến đầy khinh thường.

‘’Tiểu tử, hướng ta dập đầu ba cái ta sẽ tha cho ngươi một cái mạng chó!’’ Khuôn mặt của Bành Yêu đầy khinh miệt nhìn về phía Lelouch.

‘’Tiểu tử, để lại vũ khí ngươi đã đấu giá, ta sẽ không làm khó ngươi!’’ Một vài người cũng mở miệng, thanh âm mang theo vẻ cao cao tại thượng.

Nghe được những âm thanh đó, Lelouch mặt không biểu tình, bốn tên cường giả bảo vệ thì hai con mắt băng lãnh, đột nhiên Lelouch động!

‘’Ta, Lelouch Vi Britannia, ra lệnh cho các ngươi….’’ Vừa nói, tay phải của Lelouch vừa từ từ đặt lên con mắt trái.

Sau đó, một tiếng băng lãnh từ trong miệng Lelouch phát ra: ‘’Đi chết đi!’’ tay phải của hắn vung ra, kí hiệu của con mắt bên trái càng ngày càng đậm, càng ngày càng huyền ảo, một luồng cảm giác kỳ dị từ mắt trái hắn truyền ra.

Một đám cường giả, khuôn mặt tràn đầy màu sắc, khi bị ba động kỳ dị nó chạm đến, hai con mắt đều đỏ lên, sau đó giống như được huấn luyện từ trước, tất cả đều đồng thanh quát lên:

‘’Yes, your highness!’’ Kèm theo là một vài thanh âm của vật gì đó bị nát, trên mặt đất chỉ còn lại vài trăm cái xác tràn đầy máu tươi.

‘’Đi thôi!’’ Lelouch cũng không nhìn, trực tiếp quay đầu biến thành một vệt sáng về phía chân trời.

…………………………………………………………………………………………………………………..

Sau khi phi hành thật xa, Tiêu Thần dừng lại để nghỉ ngơi khôi phục thê lực và linh lực bị tiêu hao. Sử dùng vài chục viên thực phẩm dạng nén, sau hai giờ Tiêu Thần đã khôi phục hoàn toàn.

Lúc này trời đã tối, Tiêu Thần đi tìm một nơi hang động để nghỉ ngơi, vì trời tối là lúc hoạt động của những dã thú, chúng thường săn mồi vào ban đêm, chúng rất giỏi che dấu mình và tấn công một cách nhanh gọn như một kích trí mạng rồi biến mất vào rừng sâu.

Mặc dù Tinh Cầu này có những Công Dân của Liên Bang sinh sống nhưng diện tích của nó quá lớn, khu vực sinh sống chỉ chiếm một phần rất nhỏ, cho nên nhiều vùng hoàn toàn hoang dã, số lượng dã thú khổng lổ và có rất nhiều sinh vật nguy hiểm. Tiêu Thần không muốn đánh cược mạng sống của mình, hắn tìm một hang động và che dấu khí tức.

Sau một đêm không ngủ, thưởng thức những tiếng dã thú gào thét, một buổi sáng đã đến, Tiêu Thần phi hành về phía Ngôi Làng của mình. Đó là một ngôi làng phía bắc, dân số khá đông, khoảng 100 ngàn Công Dân, bên ngoài được bao bọc bởi những bức tường thép, trên đó gắn đầy những nòng pháo năng lượng và những người lính của Liên Bang.

Tiêu Thần rất quen thuộc ở đây, hắn hạ xuống tường thành chào hỏi những người lính kia rồi vào thành. Nơi ở của hắn là một cô nhi viện nằm ở phía nam của Ngôi Làng, diện tích không rộng lắm, số lượng trẻ em mồ côi khá đông, vì là một viên Tinh Cầu của một Thiên Hà xa xôi, việc săn giết dã thú để mưu sinh và số lượng người chết trong miệng dã thú không thể tránh khỏi. Cho nên số lượng cô nhi khá đông, cô nhi viện này tên Michell, Tiêu Thần nhìn tấm bảng tên của cô nhi viện mà trong lòng không khỏi ấm áp, đây là nơi hắn sinh sống suốt 18 năm, nó được trợ cấp bởi những nhà hảo tâm và số tiền hỗ trợ của Liên Bang để hoạt động.

Tiêu Thần bước vào cánh cổng, hắn thấ một người phụ nữ tuổi đã xế chiều, trên mặt đầy nếp nhăn, đang quét tước những lá vàng rơi trên sân, đó chính là người đã nuôi hắn, hắn gọi là mẹ Michell. Lúc trước, hắn trở thành cường giả cấp 11 sau một đêm, vì tính ham chơi nên đã đi ra ngoài Ngôi Làng để khám phá thế giới này, hắn chỉ để lại một số tiền rồi mất tích hai năm, hôm nay trở về, hắn cảm thấy tự trách mình vì đã không giúp gì được cho mẹ, hai mắt hắn đỏ hoe, chạy đến bên bà kêu to:

‘’Mẹ.’’

Michell nghe được thanh âm, ngẩn đầu lên tìm kiềm theo hướng của âm thanh, thấy một thanh niên trẻ hai mắt đỏ hoe chạy về phía bà, một khuôn mặt hết sức quen thuộc, là tên tiểu tử Tiêu Thần mất tích hai năm nay chứ ai? Michell buông ra công việc đang làm, tiếp nhận một cái ôm của Tiêu Thần, lời nói mang theo giận dữ nhưng không thiếu được thương yêu:

‘’Tiểu tử ngươi đi đâu hai năm nay? Quên luôn người mẹ này rồi sao?’’

‘’Con xin lỗi!’’ Tiêu Thần nghẹn ngào.

‘’Hai năm qua ngươi đi đâu?’’ trên mặt Michell tràn đầy lo lắng.

……………………………………………………………………………………………………………………………………

Tiêu Thần bắt đầu kể chuyện của mình cho mẹ Michell, trong hai năm hắn bôn ba những kiến thức mới lạ hay những điều thú vị thì không thiếu, đương nhiên hắn sẽ không nói những lần hắn gặp phải nguy hiểm chết người. Tiêu Thần đã tổ chức một buổi tiệc lớn mời tất cả những người bạn của hắn và những trẻ em trong Cô Nhi Viện, ngày hôm đó là một ngày thật hạnh phúc.
Sau đó trong vài tháng, Tiêu Thần đã ở lại Cô Nhi Viện này phụ giúp mẹ Michell, với số tuyệt phẩm linh thạch còn thừa hắn đã tân trang lại tất cả, những máy móc mới, hay những nơi cũ kỹ đều đã được hắn trang hoàng lại, trở nên đẹp đẽ. Số tiền còn dư, hắn đều đưa cho mẹ Michell, Michell không muốn nhận lấy nhưng khi nhìn vào hai mắt nghiêm túc của Tiêu Thần đành phải nhận.

Trong khoảng thời gian này, Ngạo Vô Thiên luôn đứng ngoài Ngôi Làng để đợi tên Tiêu Thần kia ra, nhưng không thấy, sự kiên nhẫn của hắn đã nhiều lần không bị kiểm soát, nhiều lần hắn muốn xông vào Ngôi Làng để bắt tên Tiêu Thần nhưng thủ hạ của hắn đã kịp thời cản lại. Tội bắt Công Dân phi pháp sẽ bị xử phạt rất nặng trong Liên Bang, ngươi có thể âm thầm bắt người, gia tộc ngươi có thể dùng một chút quyền lực để che dấu, nhưng ngươi công khai khiêu khích luật lệ của Liên Bang thì đó là chuyện khác, ngươi sẽ trở thành con gà bị Liên Bang giết để dọa khỉ!


Thành Phố Angenle, đây là một trong 108 tòa thành phồn hoa nhất của Thái Dương Hệ này.

Thế giới ngầm, tại một buổi đấu giá, nơi này tràn đầy khí tức kinh khủng vài chục tên cường giả đang ngồi, không gian xung quanh toàn là những vết nứt, họ đang đấu giá một vật phẩm. Lelouch và bốn tên cường giả cũng đang ngồi nơi đó, mặc kệ những khí tức kinh khủng kia nhưng Lelouch vẫn ung dung bình thản, ngồi nơi đó tựa hồ tất cả không liên quan gì đến hắn!

‘’25 tỷ Tuyệt Phẩm Linh Thạch.’’ Một người đàn ông trung niên, cơ bắp cuồn cuộn, giọng nói như sấm truyền ra.

‘’35 tỷ Tuyệt Phẩm Linh Thạch.’’ Một sinh vật hai chân đứng thẳng, đầu nhện, có vài chục cái tay đã chuyển động, thanh âm của hắn nghe kẹc kẹc.

‘’50 tỷ Tuyệt Phẩm Linh Thạch.’’ Thanh âm của một con Bạch Tuột.

‘’60 tỷ Tuyệt Phẩm Linh Thạch.’’

‘’65 tỷ Tuyệt Phẩm Linh Thạch.’’

‘’……………’’