Chương 11: Luyện tập và bức thư từ Thiên Tinh học viện
Tiêu Thần đã luyện hóa "Thành Phố Chi Tinh’’ đỉnh cấp, nhờ môn ‘’bí’’ của gia tộc nên thân thể của hắn đã đạt đến cấp 13, chỉ cần dùng thân thể thì hắn có thể đánh ngang tay với cường giả cấp 13, cùng với khả năng ‘’phá hủy’’ từ thiên phú vừa được kích hoạt của Tiêu Thần, nếu cùng cấp độ hắn đã gần như vô địch, nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ, Vũ Trụ tinh không, trăm tỷ cái lạ, nhiều loại thiên phú còn chưa khám phá hết.
Mỗi ngày qua đi, ngày nào Tiêu Thần cũng rèn luyện thân thể của mình, hắn từ một thân thể yếu đuổi nhảy lên một cái thành cấp 13, hắn cần phải thích ứng với thân thể này để có thể sử dụng nó một cách tự nhiên.
Trong một quảng trường, một thiếu niên đang vung vẫy nấm đấm của mình, những tiếng xé gió từ tay hắn truyền ra làm một vùng không gian tràn đầy cát bụi, trên người hắn toàn là mồ hôi, ướt đẫm cả quần áo, hắn đứng trung bình tấn, đã thực hiện động tác đấm trung đẳng này cả chục ngàn lần. Mấy tháng này, hắn vẫn luyện tập như vậy, ngày đầu tiên hắn chỉ đấm được một trăm quyền toàn lực thì hắn đã mệt mõi, phải nghỉ ngơi, ngày thứ hai hắn đấm được một trăm năm mươi quyền… cho đến một tháng sau hắn đã đấm được 10000 quyền một ngày.
Sau đó hắn bắt đầu cảm nhận sức mạnh nấm đấm của hắn, dựa theo không gian xung quanh và không khí ba động khi đấm ra, hắn bắt đầu điều khiển lực lượng của mình, một tháng sau hắn đã có thể tự do điều khiển sức mạnh, hắn có thế bắt một con kiến mà không nghiền ép nó thành thịt nát!
Tháng thứ ba, hắn bắt đầu tăng tốc độ ra quyền của mình, mỗi lần tập luyện, Tiêu Thần có thể cảm thấy tay cực hạn của chính mình, sau đó Tiêu Thần sẽ thử đột phá cực hạn, những cơn đau nhức truyền ra từ tay của hắn làm hắn phải nghỉ ngơi thật lâu sau khi luyện tập, nhờ sự hồi phục kinh khủng, Tiêu Thần có thể bắt đầu luyện tập thật nhanh.
Tiêu Thần nhắm hai mắt lại, tinh thần của hắn không nghĩ lung tung gì cả, tập trung vào nấm đấm, bỗng nhiên hắn ra quyền, quyền ảnh như mưa, những sóng ba động từ quyền hắn tác động vào không khí tạo ra những khí lưu mạnh mẽ đánh thẳng vào bức tường trước mắt, nhưng điều kỳ lạ là những khí lưu đó khi chạm vào bức tường thì tan biến, không có hủy hại bức tường kia một chút nào, tuy nhiên bức tường đó vẫn hiện ra một tý vét nứt nhỏ chứng minh sự khống chế của hắn vẫn chưa đạt đến cực hạn.
‘’Mười quyền một giây!’’ Tiêu Thần mở mắt ra, đánh giá thành quả của mình, trong mắt hắn hiện ra sự chưa thỏa mãn, nói ra: "Vẫn chưa được, ta phải luyện tập tiếp.’’ thế là hắn lại vung quyền. Nếu có người ngoài biết được thành quả của hắn sau ba tháng như thế mà hắn vẫn chưa hài lòng thì người kia chắc chắn đập đầu vào gối tự sát!
Mẹ Michelle bước vào quảng trường thấy Tiêu Thần đang luyện tập, trong con mắt hiện lên ý cười, sau khi Tiêu Thần đọc xong bức thư đó, Michelle cảm thấy Tiêu Thần khác hẳn, có lẽ Tiêu Thần đã thấy được mục tiêu mà mình cần phải phấn đấu.
‘’Tiêu Thần, mau nghỉ ngơi, đến đây ăn trưa.’’ Michelle cao giọng nói ra.
‘’Dạ.’’ Tiêu Thần đáp lại một tiếng, sau đó thu lại quyền của mình, thở ra một hơi, chạy đến bên Michelle và theo bà đến phòng ăn trưa.
Luc ăn xong, Michelle lấy ra một bức thư, trên đó khắc họa đầy hoa văn kỳ lạ mà tuyệt đẹp, viết vài chữ:
Thiên Tinh Học Viên
Chúc mừng học sinh Tiêu Thần đã trúng tuyển vào Thiên Tinh học viện, mời ngươi có mặt để ghi danh vào học viện vào ngày … tháng … năm….
Tiêu Thần đọc xong bức thư, hắn rất là khó hiểu, hắn không có đăng kí thi tuyển sinh vào học viện nào a, tại sao bức thư này lại nói là hắn đã trúng tuyển, hắn nhìn vào ngày tháng ghi danh là tháng sau. Tiêu Thần bắt đầu kết nối với mạng lưới thông tin của Liên Bang nhờ vào các thiết bị đầu cuối hiện đại để điều tra về học viện này. Sau vài giờ điều tra, Tiêu Thần đã biết một số thông tin về Thiên Tinh học viện, đó là một cái học viện do Liên Bang thành lập để bồi dưỡng nhân tài.
Thiên Tinh học viên được xậy dựng trên một cái Tinh Cầu cấp 7, điều kiện để có thể trở thành học sinh của học viện đó chính là phải đạt đến cường giả cấp 11 mà không quá 20 tuổi, nếu không tính thân thể thì Tiêu Thần vừa vặn đạt đến điều kiện này. Nhưng hắn không có báo danh vào học viện này mà lại trúng tuyển, trong đầu hắn tràn đầy nghi hoặc.
Sau khi biết kẻ địch của mình có sức mạnh khủng khiếp, Tiêu Thần lần đầu tiên cảm thấy mình vô lực, hắn đã quyết tâm phải trở nên mạnh mẽ hơn để báo thù cho gia tộc, cái hắn cần hiện giờ là tài nguyên tu luyện và những nơi để hắn có thể mài dũa chính mình, hắn không ngu ngốc đến nỗi xem một tên quái vật có thể tung hoành Vũ Trụ mà không có những kỹ năng chiến đấu khủng khiếp hay những thủ đoạn bảo vệ tính mạng của mình. Cho nên hắn cần phải rèn luyện chính mình hoàn thiện về mọi mặt, điều khiển hoàn toàn thân thể này chỉ là bước đầu, kế tiếp hắn cần một môi trường để có thể làm cho hắn trờ nên mạnh mẽ!
‘’Đến đúng lúc lắm, Thiên Tinh Học Viện!’’ Hai tay của Tiêu Thần nắm chật, con mắt tràn đầy mong chờ, nói ra.
Đã có mục tiêu kế tiếp, Tiêu Thần bắt đầu chuẩn bị cho việc nhập học của mình, ở Cô Nhi Viện trẻ mồ côi rất nhiều, ở thế giới này nếu không có thực lực chỉ là kẻ mặc cho người khác dẫm đạp, Tiêu Thần minh bạch điều đó cho nên hắn bỏ ra thời gian gần một tháng của mình dạy cho lũ trẻ trong Cô Nhi Viện tu luyện, kèm theo dạy cho chúng những kỹ năng sinh tồn trong hoang dã…. Và điều quan trọng hơn hết đó chính là dạy cho lũ trẻ làm mọi việc đều không thẹn với lương tâm của mình!
Một tháng sau, Tiêu Thần đứng trước cổng Cô Nhi Viện, trước mặt hắn là Mẹ Michelle và một đám trẻ con, trên gương mặt non nớt của chúng có cuồng nhiệt và không bỏ. Mẹ Michelle không biết mục tiêu của Tiêu Thần là gì, nhưng nhìn hắn liều mạng tập luyện thì đã biết mục tiêu đó rất quan trong với Tiêu Thần, cho nên Michelle luôn ủng hộ hắn, hôm nay biết hắn phải đi vào học ở một cái học viện xa lạ, hai tay run rẩy ôm chằm lấy hắn, trong miệng nói ra:
‘’Tiểu tử, bảo trọng, nếu có thời gian thì hãy về thăm ta, mặc kệ ở nơi đâu, hãy nhớ nơi đây là nhà của ngươi, ta và lũ trẻ luôn chờ ngươi về nhà!’’
Hai hai nước mắt Tiêu Thần chảy xuống, hắn gật đầu thật mạnh:
‘’Nhất định! Con sẽ trở về!’’
Sau đó hắn nhìn thật sâu tất cả mọi người, những gương mặt ấy như in sâu vào lòng hắn,, chợt hắn quay người đi về phía xa, hắn không biết lúc mình trở về nơi đây thì tất cả sẽ còn như cũ không, nhưng hắn không thể không đi, hắn có mục tiêu cho riêng mình, một mục tiêu mà hắn cũng cảm thấy tuyệt vọng. Giọng nói của Mẹ Michelle và lũ trẻ vẫn đang vang vọng trong tai hắn:
‘’Chúc con đạt được mục tiêu của mình, bảo trọng, Tiêu Thần.’’
‘’Tiêu Thần ca ca ngươi hãy nhớ trở về thăm chúng nhé!’’
‘’Chúng em luôn chờ ca ca trở về!’’
Một buổi chiều nắng vàng, trước cổng của một Cô Nhi Viện, một thiếu thiên mang theo trong mình mối hận của gia tộc ra đi tìm kiếm sức mạnh, bỏ lại một gia đình ấm áp, bước chân hắn kiên định từng bước, từng bước một, hòa theo những tiếng chào tạm biệt và những lời chờ mong của người thân, thân ảnh của hắn xa mãi, xa mãi cho đến khi biến mất tại chân trời.