Chương 1: Dế nhũi phi thăng

Vĩnh Hằng Vũ Trụ

Chương 1: Dế nhũi phi thăng

Hắn là ai? Hắn là Ngạo Vô Song, con trai Ngạo Vô Biên, và là cháu của Ngạo Vô Đối. Gia tộc họ Ngạo chính là bá chủ tuyệt đối của vùng trời này!

Ngạo Vô Song người như tên, hắn chính là rồng trong loài người, hắn là một thằng xuyên qua của China mất dạy, hắn xuyên qua nên đã lĩnh ngộ cổ võ có văn hóa 5000 năm lịch sử của Trung Quốc, và hắn lấy tuyệt kỹ của hắn đi so với cái lịch sử trăm vạn năm của đại lục này.

Tất cả mọi người đều sợ hắn, hắn chính là vô địch trên thế gian này!

Lúc 5 tuổi hắn đã là Trúc Cơ kỳ, sử dụng Thái Cực Quyền đánh bại một tên Hóa Thần, mà tên Hóa Thần kia không dám hoàn thủ!

Lúc 7 tuổi hắn đã là Nguyên Anh, quyền bại Độ Kiếp, chân đá Đại Thừa, và có một điều rất bá đạo là ai đánh với hắn đều không dám hoàn thủ!

Lúc hắn 10 tuổi đã lĩnh ngộ thành công Hàng Long Thập Bát Chưởng, hắn lại đánh bại Chân Tiên đại năng.

Giống như một quả cầu tuyết lăng xuống từ đỉnh núi, một đời của hắn có thể nói là tuyệt đối vô địch, cả đời hắn đánh bại không biết bao nhiêu người nhưng không một lần nào hắn bị thương!

Hôm nay, chính là lúc hắn độ kiếp Phi Thăng đến vùng trời mới, Thiên Kiếp cũng không làm gì được hắn, và hắn đã thành tựu Chân Tiên.

Ngạo Vô Song bay về phía cánh cổng phi thăng và âm thầm khinh bỉ bọn Tiên Nhân, Tiên Nhân có gì hay? Bố mày lúc Hóa Thần đã đánh bại cả ngàn!

Sau khi bước vào cánh cổng, hắn thấy một thanh niên siêu cấp vô địch đẹp trai đang nhìn hắn, hắn cũng nhìn ra cảnh giới của thanh niên này là Chân Tiên. Theo thói quen, hai con mắt Ngạo Vô Song tràn đầy khinh thường, hai lổ mủi hướng lên trời, và hắn quát lên:

''Thấy bổn thiếu gia còn không mau quỳ! Có tin ta diệt tộc của ngươi?'' Một cái Chân Tiên mà thôi hắn còn không để trong lòng.

Thanh niên nhìn hắn giống như đang nhìn thằng ngu, một người siêu cấp vô địch đẹp trai như ta đi so đo với thằng ngu làm gì? Và thế là thanh niên lờ hắn, đi về phía xa.

Ngạo Vô Song thấy thanh niên không quỳ xuống còn phớt lờ mình, lửa giận trong lòng không khỏi bốc lên, con mẹ nó một cái Chân Tiên dám trái lệnh bổn thiếu gia, muốn chết, trong con mắt Ngạo Vô Song tràn đầy sát khí, hai tay vung ra, và trong miệng gầm lên:

''Thái Cực Quyền" đây là tuyệt chiêu hắn tự cho là cao nhất trong vũ trụ này, đó chính là văn hóa 5000 năm của đất nước của hắn!

Thanh niên bỗng cảm nhận được sát khí, và có một cổ sức mạnh bộc phát từ đằng sau, thanh niên trong lòng không khỏi tức giận! Một thằng ngu muốn đánh giết ngươi, ngươi có tức giận hay không? Với cơn tức trong ngực, thanh niên quay đầu lại, tay thành nấm đấm, đấm mạnh ra và trong miệng không khỏi chửi một câu:

"Cút mẹ mày đi!''

Ngạo Vô Song cho rằng Thái Cực Quyền của hắn không ai có thể đỡ nổi, lúc Quyền của hắn sắp đánh vào thanh niên kia thì thấy thanh niên kia quay đầu và trả lại 1 quyền, Ngạo Vô Song rất là khinh thường, Thái Cực Quyền Trung Hoa là ngươi có thể đỡ sao? Nhưng lúc hai bên chạm vào nhau thì chỉ trong nháy mắt:

Thái Cực Quyền - TÁN!
Đan Điền của Ngạo Vô Song - Nát!

Ngạo Vô Song trong lòng gầm thét:

''Tại sao có thể như vậy, hắn chỉ là một Chân Tiên, sao có thể đỡ Thái Cực Quyền của ta!'' mang theo một cỗ nghi hoặc Ngạo Vô Song bị một quyền đập bay xuống nơi mà hắn vô địch...

Lúc hắn như một viên thiên thạch kéo theo một cái đuôi đang cháy bay về phía đại địa thì hắn thấy rất nhiều tu sĩ, mặt ai cũng vui mừng, có người la hét, có kẻ còn ôm đầu khóc, hắn tập trung tinh thần lại thì nghe những câu nói như một con dao đâm vào lòng hắn:

''Haha! Tên Ngạo Vô Song kia đi rồi, lúc hắn tỷ thí với ta, ta sợ một ngón tay đâm chết hắn nên không dám xuất thủ, nếu ta xuất thủ thì nhà họ Ngạo đem ta giết thành muôn mảnh."

"Hừ! Ngươi thì may rồi, một cái Hóa Thần Kỳ như ngươi làm sao biết nổi khổ của Lão Phu, Lão Phu là Chân Tiên a, lúc hắn tỷ thí với ta, ta còn không dám thở mạnh, sợ thở một phát hắn bị thổi chết thì ta làm sao sống với nhà họ Ngạo đây!''

Ngạo Vô Song hướng mặt lên trời rống dài một tiếng, sau đó hắn phun một ngụm máu tươi đi đời nhà ma.

Tiêu Thần nhìn Ngạo Vô Song bị một đấm của mình bay xuống Hạ Giới, nhịn không được thở dài:

''Đầu năm nay nhiều dế nhũi phi thăng mà quên gắn não.''