Chương 20: Đồ Đằng Chiến Sĩ

Mạt Thế Thời Đại - Tầm Tiên Ký

Chương 20: Đồ Đằng Chiến Sĩ

Chương 20: Đồ Đằng Chiến Sĩ

Hung thú mang về, chuyện quan trọng tiếp theo chính là huyết tế, bỏ ra nhiều công sức như vậy bắt tới, nó cần vì bộ lạc mang tới sức chiến đấu càng mạnh.

Theo Lộc Huyền dẫn đầu, toàn tộc thực hiện nghi thức tế tự, từ trên thân Hổ Ngạc không ngừng có Khí Huyết chi lực thoát ra, xuôi theo tế đàn bị Đồ Đằng hút vào trong cơ thể.

Lý Trường Không nhìn không chuyển mắt, thế nhưng là mãi cho đến khi huyết tế kết thúc, hắn cũng không phát hiện có gì khác biệt.

Thậm chí ngay cả Khí Huyết Chi Lực của Hổ Ngạc, Lý Trường Không cũng chẳng cảm thấy đặc biệt nhiều, bằng chứng là nó cũng chỉ làm sáng mấy chiếc lông đuôi một chút, không có hóa sinh thêm.

Một màn như thế, để Lý Trường Không hơi mất bình tĩnh, trong lòng chửi ầm lên:

"Mẹ nó, tình huống gì? Tình huống gì? Đây là hung thú a! Mém chút chết một đống người, lại chỉ có thể giống gân gà như vậy?"

"Chẳng nhẽ là lúc trước cuồng nộ, hung thú tiêu hao hết sạch khí huyết rồi à?"

Lý Trường Không đứng tại trên đài một mặt tức tối, vò đầu bứt tai.

"Không đúng, còn có tinh hạch đây!"

Nhớ đến tinh hạch, Lý Trường Không liền vội vàng hướng Lộc Trục quát lớn:

"Lộc Trục, đem hộp sọ hung thú phá vỡ cho ta"

Hộp sọ hung thú rất cứng, Lộc Trục dùng thạch mâu là phá không xong, cuối cùng vẫn phải mượn tới búa cùng đục của Lý Trường Không, phí sức chín trâu hai hổ mới đem hộp sọ phá ra một khe nứt.

Có khe nứt sau đó mọi chuyện cũng liền dễ dàng, chờ lúc Lộc Trục đem hộp sọ hoàn toàn khai mở về sau, Lý Trường Không vội vàng tới xem xét.

Bên trong hộp sọ lúc này hỗn độn máu, xương vụn cùng não nhục nhưng khác với dã thú, phần não nhục của Hổ Ngạc lại ánh lên sắc hồng.

Lý Trường Không rút dao găm đem phần não nhục này muốn cắt làm đôi nhưng lưỡi dao đi được một nửa thì bị thứ gì đó ngăn lại, bên trong có từng tia ánh sáng đỏ tươi thoát ra.

"Tinh hạch! Hẳn là nó rồi!"

Lý Trường Không vui mừng, lập tức buông dao, dùng cả hai tay mò vào tìm kiếm. Sau giây lát, hắn tìm thấy một viên đá to bằng ngón tay cái, vỏ ngoài trong suốt như pha lê, bên trên có từng đường sóng vân lưu chuyển, tỏa ra ánh sáng huyết hồng rực rỡ.

Lý Trường Không theo đó lập tức mở ra Tuệ Nhãn:

"Tên gọi: Tinh hạch Hổ Ngạc"

"Chủng loại: Bộ phận Thú loại"

"Chức năng: Năng lượng kết tinh"

"Cấp độ: Hạ phẩm"

"Đặc tính: Tồn trữ cung cấp năng lượng cho vật chủ. Có thể sử dụng chế tạo Đồ Đằng Chiến Sĩ, phương thức sử dụng:..."

Lý Trường Không tiếp thu xong thông tin, cả người thoáng chốc run rẩy lên vì phấn khích.

Ra là như thế, khí huyết hung thú không có tiêu hao hết, nó là tập trung ở viên tinh hạch này, bảo sao vừa rồi Đồ Đằng hút không ra huyết khí.

Mà cách dùng tinh hạch cũng có điểm kỳ lạ, Đồ Đằng không thể trực tiếp hút năng lượng từ bên trong, nó cần thông qua cơ thể chiến sĩ hấp thụ tiến hành phân giải, tiếp đó mới có thể dẫn lưu đi vào.

Điểm mấu chốt nữa là, chiến sĩ được lựa chọn hấp thụ cũng đòi hỏi tố chất cơ thể rất cao, nếu không chịu đựng được sự cuồng loạn của năng lượng thoát ra trong giai đoạn đầu thì tiếp theo cũng liền mất mạng.

Nhưng là, có hung hiểm cũng sẽ có hồi báo, nếu vượt qua, chiến sĩ liền được khai mở sức mạnh to lớn, trở thành siêu cấp chiến sĩ, nắm giữ lực lượng muôn người khó địch.

Trải qua ít phút phấn khích, bình tĩnh lại, Lý Trường Không liền leo lên tế đàn, giơ cao tay hùng hồn nói:

"Tộc nhân, trong tay ta là tinh hạch hung thú, có tinh hạch chúng ta có thể chế tạo Đồ Đằng Chiến Sĩ. Đồ Đằng Chiến Sĩ rất hùng mạnh, có thể địch hung thú, càng không sợ bầy dã thú.

Nhưng muốn được Đồ Đằng công nhận, phải chịu Đồ Đằng thử thách, đau đớn vô cùng, có thể mất mạng. Tộc nhân của ta, là ai có dũng khí này?"

Lời Lý Trường Không trong sơn cốc văng vẳng, lập tức để đám người phía dưới nhốn nháo hết cả lên.

Đồ Đằng Chiến Sĩ, đó là mơ ước lớn nhất của mỗi chiến binh, là lực lượng mạnh mẽ nhất trong bộ lạc, địa vị vô cùng cao quý.

Âu Bộ lạc bao nhiêu năm nay vì không có Đồ Đằng Chiến Sĩ mới chẳng dám men theo dòng sông tiến về phương đông, thu lấy càng nhiều tài nguyên sinh hoạt.

Nay Thần Minh hào phóng ban ân, trao cho cơ hội, nào có lí do đi từ chối.

"Ta! Thần Minh, ta muốn được Đồ Đằng thử thách"

Lộc Trục như mọi khi là người đầu tiên xông ra, nhưng sau hắn, cũng không ít thành viên đội đi săn bước đến.

Nhìn đám chiến binh ánh mắt sáng rực, một mảnh thiết huyết, giống như chẳng đặt lời nhắc nhở nguy hiểm vào đâu, nhao nhao muốn thử, Lý Trường Không cũng là khó xử.

Chế tạo Đồ Đằng Chiến Sĩ tồn tại xác xuất chết người, không cẩn thận một chút sẽ lại một mạng ô hô.

Đội đi săn lại vừa tổn thất người, vốn không nên chịu thiệt hại thêm nữa.

Nhưng là, chính vì có thương vong lại càng để Lý Trường Không hiểu được truy cầu cấp thiết đối với sức mạnh.

Cân nhắc một hồi, cuối cùng hắn vẫn là lựa chọn Lộc Trục. Tên này có thể chất tốt nhất trong bộ lạc, ý chí lại mạnh mẽ, xác suất vượt qua hẳn cũng cao hơn người khác.

Quyết định xong, Lý Trường Không liền để Lộc Trục cùng mình lên tế đàn, bảo hắn cởi bỏ quần áo, chỉ mặc lấy một cái khố, tiếp đó lại yêu cầu Vu chủ trì cầu nguyện.

Hư ảnh Đồ Đằng vừa hiện, Lý Trường Không đưa tinh hạch cho vị thủ lĩnh, bảo hắn cắn nát nuốt xuống.

Lộc Trục nhất nhất làm theo, cho viên tinh hạch vào miệng.

"Rộp"

Âm thanh giòn giã vang lên, theo đó một luồng chất lỏng mát dịu giống như như cam tuyền tràn ra, theo thực quản chảy xuống dạ dày để Lộc Trục một phen thoải mái.

Nhưng cảm giác dễ chịu không kéo dài lâu, chỉ ít giây sau cả người hắn dần trở nên đỏ bừng, trong từng lỗ chân lông có khí huyết màu đỏ từ từ thoát ra, bao trùm lấy thân thể.

"Nóng, nóng quá!"

Lộc Trục giống như đột ngột bị ném vào thùng nước sôi, trong lúc nhất thời nhịn không được gầm lên, ánh mắt nhiễm huyết khí trở nên dữ tợn.

"A... A... A..."

Lộc Trục mỗi lúc một đau đớn gầm thét, năng lượng nóng bỏng từ tinh hạch giống như ngàn con ngựa hoang thoát cương hung hăng tàn phá khắp nơi, muốn xé rách cơ thể hắn mà chạy trốn.

Cả người Lộc Trục lấy mắt thường có thể nhìn thấy bắt đầu bành trướng, da dẻ nứt toác, lồng ngực bắp tay nổi lên từng đường gân máu dữ tợn.

"Lộc Trục! Chịu đựng! Tuyệt đối phải giữ tỉnh táo, không được ngất đi!"

Lý Trường Không đứng bên cạnh hô hào, hắn lúc này cũng quá mức thất kinh, tuy không biết Lộc Trục đang trải qua những gì nhưng tuyệt đối là không chút nào dễ dàng.

Phía dưới, người của bộ lạc nhìn thấy cảnh tượng này, càng vội vàng tập trung cầu nguyện.

Lộc Trục khi này đã toàn thân là máu, huyết dịch theo vết nứt trên da chậm rãi chảy xuống tế đàn.

Mất máu làm thần kinh trở nên suy yếu, ngay khi hắn cảm giác không chịu được muốn ngất đi thì bất chợt hư ảnh vốn đang im ắng lại đột nhiên dị biến.

Chỉ thấy, hư ảnh Lạc Điểu bất ngờ rung lên sau đó máu tươi của Lộc Trục liền bị Đồ Đằng hút lấy, tình cảnh diễn ra giống như lúc bộ lạc huyết tế con mồi, có khác chăng sinh vật bị huyết tế không phải là dã thú mà là con người.

Theo máu huyết không ngừng bị rút đi, Lộc Trục dần cảm thấy cơ thể không còn bị căng trướng đau nhức như trước, luồng năng lượng hung hãn kia giống như chịu tác động nào đó, một phần theo máu huyết thoát ly thân thể tiến vào Đồ Đằng, một phần hội tụ tại phía dưới bụng hắn nơi gần với hậu môn, hình thành vòng xoáy xoay tròn.

Phải mất gần năm phút, quá trình này mới kết thúc, khi hư ảnh chậm rãi tan biến, cả người Lộc Trục liền như hư thoát, đầu gục xuống dưới.

Nhưng cũng liền chớp mắt đó, tại vùng bụng dưới, một luồng khí xoáy bỗng nhiên xuất hiện.

Luồng khí khá kỳ lạ, chuyển động xuôi ngược theo chiều kim đồng hồ mỗi hướng một vòng, quan sát kỹ có thể thấy từ trong không khí có từng sợi ánh sáng bảy màu mỏng manh đang bị nó kéo vào cơ thể Lộc Trục.

Trên bắp tay cùng lồng ngực nứt nẻ khô héo của vị thủ lĩnh, trong giây lát, bắt đầu lan tràn những đường vân ma quái, lấp lánh ánh đỏ, ẩn chứa sức mạnh kỳ lạ.

"Đùng! Đùng! Đùng"

Tiếng tim đập mỗi lúc một nhanh, theo cơ thể nhanh chóng hồi phục, Lộc Trục trừ trong trạng thái bất tỉnh bỗng nhiên mở mắt, con ngươi hắn tỏa ra huyết quang, dọa Lý Trường Không đang đứng gần một phen giật mình, lùi lại mấy bước.

Lộc Trục nhìn nhìn cơ thể mình, lại cảm giác bên trong có một luồng sức mạnh chưa bao giờ có, thế là không chút nghĩ ngợi đứng bậy dậy, chạy đến trước khối đá nằm trong sơn cốc, một quyền nện xuống.

"Ầm!"

Âm thanh vang dội vang lên, chỉ thấy khối đá rộng chừng cả mét thế mà bị Lộc Trục tay không một quyền khơi khơi đập cho nát vụn.

"Thật kinh khủng!"

Lý Trường Không bị biểu hiện của Lộc Trục làm cho líu lưỡi. Cái này là sức mạnh của Đồ Đằng Chiến sĩ ư? Quá điên rồ đi!

"Thần Minh! Ta mạnh lên! Là rất mạnh!"

Lộc Trục trải nghiệm sức mạnh bản thân, chính là vô cùng cao hứng, giống như đã đem trạng thái thống khổ trước kia hoàn toàn quên mất, chạy tới trước mặt Lý Trường Không vung tay khoe khoang.

"Uhm... làm tốt lắm! Thần Minh chúc phúc, bộ lạc lấy ngươi làm kiêu ngạo!"

"Ngô Ngô! Cảm tạ Thần Minh ban ân", Lộc Trục quỳ rạp xuống đất xúc động cảm tạ.

Lý Trường Không thấy thế liền nắm lấy cơ hội, hướng dưới đài cổ vũ nhân tâm:

"Các tộc nhân, hôm nay Lộc Trục vượt qua thử thách trở thành Đồ Đằng Chiến sĩ, nói rõ trời có Âu Bộ lạc ta! Kể từ hôm nay, có Thần Minh coi sóc, có Đồ Đằng Chiến Sĩ bảo hộ, tộc ta sẽ trải qua càng ngày càng tốt, không còn lo thiếu ăn, không còn sợ dã thú! Mỗi ngày sẽ đều trải qua tốt đẹp!"

"Ngô... Ngô... Ngô..."

"Trời có Âu Bộ Lạc! Trời có Âu Bộ Lạc!..."

Phía dưới một mảnh nhao nhao quỳ lạy, theo đó lại một đợt tinh thần chi lực bay lên bị Hư Ảnh từng sợi thu vào, so với trước đó kích thước đều lớn hơn một chút.

Lộc Trục trở thành Đồ Đằng Chiến Sĩ, cũng xem như không phụ đám người Lộc Thuấn thương vong, Lý Trường Không cảm thấy đền bù cũng là xứng đáng. Có chút đáng tiếc là, bản thân cũng không chia sẻ lợi ích bao nhiêu từ việc này, tinh thần cùng lực lượng của hắn biến động chẳng đáng kể.

Sức mạnh của Đồ Đằng Chiến Sĩ quả thực khiến người ta hâm mộ, Lộc Trục vừa rồi một đòn kia hẳn cũng chưa dùng hết sức, không biết còn mạnh tới bao nhiêu.

Nghĩ một chút, Lý Trường Không liền mở ra Tuệ Nhãn hướng đối phương thăm dò:

"Tên gọi: Lộc Trục"

"Chủng loại: Nhân loại"

"Chức năng: Đồ Đằng Chiến Sĩ"

"Cảnh giới: Chuyển Luân Nhất Bộ - Sơ đoạn"

"Đặc tính: Hung mãnh, bền bỉ. Sức mạnh bộc phát tối đa tay nâng 5.000 cân cự lực"

"..."

"5.000 cân cự lực? Mẹ ơi, nhiều như vậy?"

Lý Trường Không miệng há ra kinh ngạc, trở thành Đồ Đằng Chiến Sĩ, sức mạnh của Lộc Trục liền tăng gấp mười lần, cái này thật đúng là chênh lệch trời đất.

Lý Trường Không chợt nghĩ, phải chăng mình cũng muốn tìm cơ hội thử một lần, nhưng nhớ lại tràng cảnh khủng bố của Lộc Trục trước đó, hắn cũng liền buông tha.

Nói đùa, tộc nhân thể chất mạnh mẽ còn có thể chịu được, hắn một người hiện đại xuyên đến đây, còn chưa kịp trở thành Đồ Đằng Chiến Sĩ, liền sẽ bị Đồ Đằng hút khô luôn rồi.

Mà nhắc đến Đồ Đằng, Lý Trường Không lại quay sang nhìn một chút, phát hiện vậy mà phía sau đuôi xuất hiện thêm mười mấy sợi lông tỏa sáng lung linh.

Năng lượng của những lông đuôi này là có thể đề cao sức mạnh chiến sĩ, tuy rằng mức đề cao là có giới hạn, không thể mãi mãi tăng lên, nhưng đối với chỉnh thể bộ lạc là rất hữu dụng. Ít nhất nếu về sau có thêm thành viên là có thể dùng phương thức này đến cao thực lực rất hiệu quả, hung thú không dám nói nhưng dã thú đối phó có thừa.

Đám người Lộc Trục trải qua lần tăng phúc trước đó, về sau săn được con mồi thu lấy huyết khí, cũng không làm thế nào tiếp tục để thực lực tăng lên.

Lý Trường Không đã tự mình thể nghiệm kiểm chứng qua, cũng liền cảm thấy hợp lý.

Nếu thật sự chỉ cần giết dã thú tích góp năng lượng lại có thể đề thăng sức mạnh vĩnh viễn, vậy cũng quá đơn giản rồi.

Thứ sức mạnh khủng bố như thế, vũ trụ sao có thể dễ dàng trao đi mà không cần trả giá?

Dễ dàng, liền sẽ mất cân bằng tự nhiên.

Lý Trường Không để ý, Lộc Trục thành siêu cấp chiến sĩ, giống như cảnh giới cũng đổi tên, từ Phàm Nhân trở thành Chuyển Luân Nhất Bộ - Sơ đoạn.

Lý Trường Không chẳng hiểu cái gì gọi là Chuyển Luân Nhất Bộ - Sơ Đoạn nhưng cảm giác tại trong thế giới này, nó chưa hẳn đã tính lợi hại, có lẽ phía trên hẳn còn rất nhiều cảnh giới cao hơn đi.

Mà nói, Hổ Ngạc sinh sống ở vùng cận ngoại vi, chắc còn chưa tính là cái gì hung vật, Lý Trường Không nghĩ đến đó liền đối với sinh vật ở cái thế giới này sinh ra mãnh liệt sợ hãi, đây quả thực là rất giống Hồng Hoang thế giới trong chuyện thần thoại xưa.

Nói không chừng vẫn tồn tại một chút Thần Thú hoặc là Thần Tiên cái gì đâu, quả thực là không dám suy nghĩ.