Chương 140: Cực Hạn Thống Khổ

Tuyệt Đại Chiến Thần

Chương 140: Cực Hạn Thống Khổ

" Tiểu...! "

Tịnh Nhạc mơ hồ cũng không quá lâu, chỉ khoảng nửa phút liền lập tức trở về bình thường, tuy nhiên vừa hồi tỉnh, trước mắt khung cảnh lập tức để cả người hắn run lên, hai tròng mắt co rút lại, miệng gào thét.

" Tiểu Vân...!!! "

Chỉ thấy Tiểu Vân lúc này nhỏ bé thân thể trước ngực đã bị cự ưng to lớn móng vuốt xuyên qua, đỏ thẫm máu tươi bắt đầu thẩm thấu qua y phục, Tịnh Vân khuôn mặt cũng biến thành trắng bệch, miệng ho ra một ngụm máu tươi.

Quác!

Cự điểu móng vuốt đâm xuyên qua Tịnh Vân cơ thể xong cũng không dừng lại, định nâng lên nuốt nhân loại này vào bụng, tuy nhiên đúng lúc này một cái to lớn cự lực đánh tới, tức thì để cự điểu thê thảm kêu lên, trực tiếp bay ngược ra ngoài.

Người ra tay đương nhiên là Tịnh Nhạc, hắn đánh bay cự điểu xong liền lập tức vội đỡ lấy Tịnh Vân, bất quá nhìn thấy nàng trước ngực so với bàn tay còn muốn lớn lỗ thủng, hắn nội tâm liền chìm xuống đáy cốc!

" Ca…! "

Tịnh Vân hô hấp nặng nề đến cực hạn, thanh âm yếu ớt vang lên, nàng thương thế nghiêm trọng đến cực hạn, lá phổi gần như hoàn toàn tổn hại, nàng hô hấp cũng chỉ là cơ thể bản năng thôi!

" Câm miệng cho ta...! "

Tuy nhiên Tịnh Vân chưa nói hết lời Tịnh Nhạc liền gào thét kêu lên, hắn khuôn mặt lúc này đã khó có thể che dấu được nội tâm thống khổ, cả người không do dự đem Tịnh Vân chạy về phía nhân loại chiến khu.

Lúc này hỏa diễm cự nhân một đường tiến đến, không chút khó khăn đem toàn bộ nhân loại dẫm nát, khiến mọi thứ chìm trong biển lửa, cho nên tình hình lúc này có thể nói hỗn loạn đến cực hạn.

Vì vậy Tịnh Nhạc chạy vào chiến khu trung tâm cũng không gặp bất kì ngăn cản nào, rất nhanh hắn liền tìm thấy thứ mình muốn.

Chỉ thấy trong kho hàng là một hộp cất chứa màu xanh dung dịch, đây dĩ nhiên là sinh mệnh nước thuốc, bình thường chỉ có cao cấp Linh sư thụ thương mới mang ra sử dụng, số lượng cũng không có nhiều.

Bất quá Tịnh Nhạc cũng không quan tâm, lập tức chạy đến đem sinh mệnh nước thuốc chảy vào Tiểu Vân miệng.

" Tiểu Vân, ngươi không được chết...!! "

Tịnh Nhạc cắn chặt răng kêu lên, khuôn mặt nước mắt lã tã chảy xuống, nam nhân ít khi khóc, nhưng mà còn chuyện nào động lòng hơn chuyện này sao?

Đây chính là vợ hắn, chính là người hắn yêu thương nhất, hơn nữa đây còn là lần thứ hai hắn phải chứng kiến khung cảnh này, thống khổ phải chịu thậm chí còn nhiều hơn hàng trăm ngàn lần!

Tịnh Vân uống vào sinh mệnh nước thuốc, sắc mặt có khá hơn một chút, tuy nhiên trước ngực lỗ thủng vẫn không chuyển biến chút nào, máu tươi điên cuồng chảy ra, sinh mệnh khí tức một lúc một yếu.

" Chết tiệt, làm sao lại không có tác dụng...!! "

Tịnh Nhạc gào thét kêu lên, cả người đều run rẩy, nội tâm tràn ngập sợ hãi, vội đem toàn bộ số sinh mệnh nước thuốc còn lại bật ra, mang theo chút hi vọng cuối cùng từng chút một đổ vào Tịnh Vân miệng.

Chỉ là cho dù có dùng bao nhiêu sinh mệnh nước thuốc, nhưng Tịnh Vân thương thế vẫn không chuyển biến, thậm chí còn trầm trọng hơn, nến không phải Tịnh Vân trước khi bị hãm hãi có một chút tu vi, chỉ sợ đã sớm tắc thở từ lâu!

" Ca, dừng lại đi! "

Tịnh Vân hai mắt mơ hồ nhìn trước mắt Tịnh Nhạc, giọng nói yếu ớt vang lên, nhưng mà Tịnh Nhạc cũng không trả lời nàng, một tay run run cầm sinh mệnh nước thuốc, tay còn lại nắm chặt, phía trong liên tục có máu tươi chảy ra, hiển nhiên là do nắm quá chặt nguyên nhân!

" Ca, xin lỗi, xem ra không thể cùng về nhà với ngươi rồi...! "

Tịnh Vân từng câu một thều thào nói ra, khuôn mặt vẫn như thế ôn nhu mỉm cười, chỉ là khóe mắt lệ thủy đã sớm chảy ướt thẫm khuôn mặt, nàng nói xong cơ thể nhanh chóng rũ xuống, sinh mệnh khí tức hoàn toàn biến mất.

Nguyên bản khắp nơi rỗi loạn không gian dường như bỗng nhiên lặng im, cũng chỉ còn lại ôm chặt Tịnh Vân thể xác Tịnh Nhạc.

" Tại sao lại như vậy, tại sao lại bắt ta phải chứng kiến khung cảnh này lần nữa? "

Tịnh Nhạc ôm chặt lấy trong tay nữ tử vào lòng mình, giọng nói nghẹn ngào vang lên, vẫn là khung cảnh này, vẫn là câu nói đấy, loại kia thống khổ, bất lực đến cực hạn cảm giác, cho dù hắn chết vẫn không thể quên được.

" Aaa...!! "

Tịnh Nhạc cắn chặt hàm răng, rốt cuộc không thể khống chế được tâm trạng, ngửa mặt lên trời gào khóc kêu lên, đồng thời lúc này phía bên ngoài vô số điên cuồng yêu thú chạy tới, nhìn thấy Tịnh Nhạc xong lập tức chạy đến đem hai người đạp nát, xông vào xâu xé.

Tịnh Nhạc chỉ cẩm thấy ý thức mơ hồ sau đó liền mất hắn, tầm mắt hoàn toàn bị bao trùm bởi bóng tối!

Lách Tách!

Tịnh Nhạc chỉ cảm thấy đầu óc một trận choáng váng, bên tai vang lên tiếng mưa rơi chạm mặt đất, đau khổ kí ức tràn ngập tâm trí lập tức để hắn cả người bật dậy thét lớn lên.

" Tiểu Vân...! "

" Hộc hộc...! "

Tịnh Nhạc hai mắt tràn ngập tơ máu, liếc nhìn xung quanh cảnh vật, chỉ thấy xung quanh vẫn là ban nãy chiến trường, vẫn là nhân loại cùng yêu thú điên cuồng tấn công nhau, cũng không có Hóa diễm cự nhân xuất hiện, hơn nữa hắn phát hiện mình ngồi vị trí chính là nơi hắn tỉnh lại vừa nãy.

" Ta đây là...sống lại rồi! "

Tịnh Nhạc gắng gượng đứng dậy, xung quanh cảnh vật cùng hắn thức dậy lần đầu không khác nhau chút nào.

" Chết tiệt, quả nhiên là mộng cảnh! "

Mặc dù từ trước hắn đã biết là trúng dị giáo thủ lĩnh tên kia kỹ năng, nhưng mà Tiểu Vân hình ảnh quá chân thực, cho nên khiến hắn hoàn toàn bị tình cảm lấn áp ý chí.

" Không, vừa nãy ta hoàn toàn quên mất bản thân đang ở trong huyễn cảnh, không thể nào có chuyện như vậy, ở trong này nhất định có vấn đề! "

Tịnh Nhạc rất nhanh liền lắc đầu kêu lên, vừa lúc nãy ý chí giống như hoàn toàn hòa nhập vào bản thân hiện tại vậy, hoàn toàn quên mất bản thân bị trúng dị giáo thủ lĩnh tên kia huyễn thuật.

Hơn nữa hiện tại nghĩ lại mới thấy, vừa nãy bản thân cảm xúc có chút thái quá, đúng là phải chứng kiến Tiểu Vân một lần nữa chết đi, đối với hắn là một loại cực hình thống khổ, tuy nhiên nó không thống khổ theo cách như vậy.

Loại kia cảm xúc càng giống như...hệt lần đầu hắn nhìn thấy Tiểu Vân tử vong, mà không phải lần thứ hai.

Vừa nãy trước khi chưa sống lại, hắn thật sự cho rằng bản thân phải chịu thống khổ kinh khủng hơn vô số lần, bất quá hiện tại lại thấy nó cùng lần đầu y hệt.

Thậm chí...Tiểu Vân nguyên do chết cùng trước khi chết câu nói, hoàn toàn cùng một kiếp trước đồng dạng.

" Đây chẳng lẽ là huyễn cảnh năng lực...để cho ta vĩnh cửu lâm vào thống khổ nhất kí ức! "

Tịnh Nhạc khuôn mặt trầm trọng kêu lên, đối với hắn mà nói, phải chứng kiến Tiểu Vân tử vong là trong cuộc đời đau khổ nhất kí ức, ở một kiếp trước, phải mất cả năm nội tâm hắn mới hồi phục bình thường.

Chỉ là, phán đoán là một chuyện, giải quyết thế nào là một chuyện khác, lúc nãy đau đớn thống khổ cảm giác là thật, lúc này mặc dù bình tĩnh lại nhưng tinh thần vẫn bị tổn thương.

Hiện tại mọi thứ một lần nữa trở về, hắn lo sợ bản thân tiếp tục bị huyễn cảnh điều khiển, lại phải chịu Tiểu Vân chết đi thống khổ kia, một hai lần thì không sao, nhưng nhiều lần tinh thần hắn tuyệt đối sẽ sụp đổ.

" Đúng rồi, nếu huyễn cảnh này muốn ta chịu đựng Tiểu Vân tử vong giày vò, như vậy ta chỉ cần không để nàng chết là được! "

Tịnh Nhạc đột nhiên nghĩ đến ý này, vừa nãy hắn đưa Tiểu Vân chạy đi thời gian đã quá muộn, hiện tại chỉ cần lập tức dẫn nàng chạy đi hoặc là đưa Tịnh Vân đến một lơi nào đó kín đáo an toàn.

Không có yêu thú tấn công, cho dù hắn có dại người ra, Tiểu Vân cũng sẽ không vì bảo vệ hắn mà chết đi!

" Lại nói đến dại người, tại luồng hắc khí kia lướt qua bản thân, rốt cuộc là có chuyện gì? "

Tịnh Nhạc xoa cằm, mày cau lại trầm tư, lý do Tiểu Vân vì hắn mà bị yêu thú giết chết, tất cả đều tại luồng khắc khí kia, cơ thể hắn bị bao bọc lập tức rơi vào trạng thái cứng đơ, ý thức cũng đồng dạng rơi vào mơ hồ, cho nên mới diễn ra tất cả chuyện này.

" Không, hiện tại không phải lúc nghĩ tới chuyện này, ta phải nhanh đi tìm Tiểu Vân! "

Tịnh Nhạc cũng không tiếp tục suy nghĩ nhiều, vội vàng đứng dậy, tuy nhiên đúng lúc này hắn lông tơ bỗng nhiên dựng đứng lên, quay mặt sang liền thấy phía xa chạy đến một đầu to lớn yêu hổ, chính là ban nãy hổ yêu, to lớn cơ thể điên cuồng chạy đến, muốn đem trước mắt nhân loại xé thành hai mảnh.

" Quả nhiên! "

Tịnh Nhạc nhìn thấy vậy liền âm thầm kêu lên, chỉ là lần này hắn không còn như ban nãy bất ngờ bị động, trên thân chiến kỹ thi triển ra, to lớn cự lực tức thì đem yêu hổ đánh bay, lần này Tịnh Nhạc trên thân cũng không có bất kì thương tổn nào.

Tịnh Nhạc cũng không dám chần chừ, lập tức chạy đến Tiểu Vân chữa thương khu vực, tuy nhiên đúng lúc này biến cố xảy ra, giữa không trung bí cảnh vòng xoáy bỗng nhiên động, phía trên xuất hiện vô số vết rách, theo đó một cái to lớn bốc cháy cự nhân bước ra.