Chương 1: Ta Tới Đây

Tuyên Cổ Tạo Hóa

Chương 1: Ta Tới Đây

Thiên Tùng là một trường đại học rộng lớn bên trong tỉnh Quảng trị, thuộc thành phố Đông Hà. Đây có một trường đại học rộng lớn, xây từ 10 năm trước, diện tích hơn 1800km2, khoảng cách xa nhất là giữa 2 khu học là 1,5 km. Bao gồm 7 khu học cực lớn bên trong cùng vô số dãy nhà nhỏ khác.

Khoa học, kinh tế, thể chất,.. đều được đào tạo ở nơi này, có thể nói là trường quy mô lớn nhất trong nước. 7 khu lớn nhất tạo thành một hình thất giác. Trung tâm nhà một cột cờ lớn, sừng sững đứng đấy.

Lúc này, 10h sáng, trời không một cọng mây, gió thổi vi vu,nhè nhẹ. Ở giữa sân, khí trời se se lạnh, gió thoảng khẽ lay động cành cây để lộ những giọt sương mai trong vắt trên lá. Ở phía đông, mặt trời tròn xoe, ửng hồng, còn nấp sau hàng núi, tỏa ánh sáng lấp lánh như hình rẽ quạt nhiều màu rực rỡ. Khung cảnh yên bình thơ mộng, một buổi trưa đẹp đẽ.

Trên tầng thượng khu nhà C đại học Thiên Tùng, dọc theo hành lang lớp học, một thanh niên tầm chừng 18 tuổi, mặt còn trẻ con, y phục học sinh, mặc áo khoác đen. Hắn nhìn chằm chằm vào bầu trời mênh mông, trong ánh mắt có chút ưu thương sâu xa.

"Hazz, gió mát trăng thanh, ngủ thiệt sướng " Thanh niên lẩm bẩm

"ừm, Chấm đen trên đó là gì?? "

Trên cao, một chấm đen trôi nổi giữa không trung đang dần lớn lên.

"Kì quái, hình như đang dần to ra, mắt ta có nhầm không??"

Bỗng nhiên, bầu trời tối sầm lại, "uỳnh" một tiếng sấm vang mạnh truyền khắp không gian, ở bên trên bầu trời, từng tiếng tan vỡ tiên tiếp truyền ra.

Ngay lúc này, "uỳnh" lại một tiếng nổ mạnh khiến đầu óc choáng váng, sóng xung kích lần này lớn gấp nhiều lần lúc đầu. Lần này khiến tất cả của kính cửa sổ trong phạm vi lớn vỡ toang. Một đạo thiểm điện theo đó lao nhanh xuống khu B trường đại học Thiên tùng.

" OANH.." Khu nhà B đã bị đạo thiểm điện đánh, kiến trúc chắc chắn 6 tầng khu B đã hoàn toàn bị đạo thiểm điện xé nát. Đạo thiểm điện đánh xuống khu B, phát nổ một khu vực lớn phía dưới khu học.

Phía dưới là khu tầng hầm nhà trường và cột cái cột lớn chu vi khoảng 30m. Phải nói thật xui xẻo làm sao đạo thiểm điện lại đánh trúng phải cột trụ chính của khu nhà. Cột trụ chính là điểm yếu và cũng là điểm mạnh của thiết kế khu học, khi thiết kế đã dùng các vật liệu chắc chắn nhất để xây lên, cho dù là đánh bom cũng không suy chuyển được nó, cho dù có dùng bom hạt nhân thả trên Trường Thiên Tùng, dù tất cả đều phải biến mất, thế nhưng cột trụ chính các khu học thì vẫn còn tồn tại.

Thế nhưng, bât giờ nó dần dần sụp đổ, kéo theo đó là cả khu học sụp xuống đất. Phải biết bây giờ còn ban sáng nên số lượng học sinh đang học ở trên đó hiện nay rất nhiều, ước lượng hơn ngàn người.

Sự việc đến lúc này chỉ xảy ra trong chốc lát, khiến mọi người không kịp đề phòng, số lượng người bị thương rất nhiều.

Chốc lát sau, mọi người trong cơn mê tỉnh lại, phát hiện ra xung quanh tối om, không có chút ánh sáng, thậm chí tất cả đèn trong phòng học đều hư hỏng.

Bất chợt có người lôi smatphone ra xem, phát hiện ra bây giờ vẫn mới 10h sáng, thế nhưng xung quanh không có chút ánh sáng nào. Từng tiếng hét vang vọng trong toàn trường phát ra.

" Tối quá, bật đèn lên "
" Hình như điện bị cắt rồi, không bật lên đc "
" Mọi người cẩn thận tránh kính vỡ "
" Đau quá, mảnh kính đâm vào tay rồi "
" Chết người rồi…"

Chốc lát, khủng hoảng khiến tinh thần mọi người bị tác động mạnh. Trong bóng đêm, chỉ còn lại những chiếc đèn điện thoại để rọi sáng khu vực xung quanh.

Tiếp theo, một lượng ánh sáng từ đâu tới chiếu sáng cả khu đạị học. Mọi người kinh hãi phát hiện ngoài phạm vi trường học, cơ bản không gian xung quanh đều một không gian màu tối đen, trong màn đen đó chốc chốc lại có những luồng thiểm điện trong không gian đánh ra, tuy nhiên không lao vào phạm vi trường học. Bởi quanh trường học được bọc một lớp bảo vệ mình tròn, ngăn chặn tác động xung quanh

"Mau mau giúp mấy bạn bị thương kia đi, em kia, vào khu y tế lấy dụng cụ đi " Một thầy giáo trong cơn kinh hãi kịp trấn tĩnh, hét to.

Dãy nhà 4C, thanh niên bám vào lan can trường, choáng váng đứng dậy, lẩm bẩm nói " ta fu**, không phải ta đang mơ chứ "

Thanh niên lấy tay nhéo nhéo bên má, bực mình nói ra " Ai đau, chắc không phải mơ rồi, hazzz."

" Đây là chuyện gì? Không lẽ nào.." hắn tự hỏi chính mình, ánh mắt phát ra hàn quang.

"BỐP."
Một phát đánh vào đầu Vương Hoàng

"Hoàng, xuống dưới sân thôi chứ, tập trung lại là cánh tốt nhất "

Ở sau, một cô nàng diện mục trong trẻo, khuôn mặt tinh sảo trắng nõn, tóc đen nhánh bình tĩnh nhìn hắn, có vẻ rất giận dữ.

" Ừm xuống thôi, mà Lê Lê, cậu nghĩ chuyện này là sao?" Vương hoàng cười, giống như chuyện này xảy ra lại là một chuyện hay từ trên trời rơi xuống

"Còn cười, cậu thích thú quá a " Lê lê lườm hắn, châm chọc nói

" Ai đâu có, chuyện này xảy ra gây hậu quả nghiêm trọng thế này mà, ta còn lo lằng không kịp. Thế nhưng, có những chuyện không sớm thì muộn cũng xảy ra thôi " Vương hoàng vẫy vẫy tay, tỏ ra vô tội nói.

"Hứ, Có ý gì? " Lê Lê bực mình nói một câu, thế nhưng trong suy nghĩ lại tỏ ra ngạc nhiên, tên này hôm nay tựu nói quá nhiều rồi, thường thường mỗi ngày đều kiệm lời như vàng kia mà.

Nghe Lê Lê hỏi, vương hoàng cũng không đáp lại, chỉ cười mỉm rồi cũng tăng tốc chạy xuống đại sảnh.

--

Đại sảnh trường Thiên Tùng rộng lớn, có kết cấu giống sân bóng chày, là nơi có thể tập trung toàn trường lại được, sức chứa khoảng 10000 người, nằm khu đông bắc trường học. Khu đại sảnh này thường gọi là khu "Đại sảnh lớn" để phân biệt các đại sảnh mỗi khu học. Hằng ngày thường dùng để thuyết trình các buổi học lớn trên quy mô toàn trường, hôm nay lại được dùng để tập trung tị nạn. Đại sảnh được chia thành các dãy ngồi riêng biêt, chia ra thanh khu sinh viên năm 1, năm 2,.... Riêng khu E là khu trung tâm, là một bục giảng rộng bằng một lớp học, trên đó đầy đủ các dụng cụ cho buổi thuyết trình

Trong đại sảnh, dưới tiếng ồn ào của các học sinh, một thầy giáo tóc bạc trằng, có tuổi bước lên bục giảng. Đây là thầy Vinh, hiệu trưởng trường Thiên Tùng, cầm micro, khàn giọng chỉnh đốn các học sinh, giọng nói theo đường truyền vang vọng khắp trường.

"Trât tự, hiện nay toàn trường không có điện, tạm thời phải dùng máy phát để khởi động lại hệ thống, tuy nhiên cũng chỉ là một khoảng thời gian, vì thể để nắm giữ tốt thời gian, các em yên lặng nghe thầy nói ".

Dưới đại sảnh lúc này mới yên lặng lại, bắt đầu lắng nghe thầy Vinh nói. Đây là sự tôn trọng cho người thầy giáo, là điều cơ bản nhất của trường Thiên Tùng, ở đây, lời giáo viên nói luôn được học sinh chăm chú lắng nghe.

"Đầu tiên, các em hãy dành một phút mặc niệm cho các bạn đã mất ở khu học B." Thây Vinh đau thương nói. Trong anh mắt có một giọt nước mắt kìm nén lại.

"Được rồi, các em, bây giờ là chuyện chính. Chuyện giờ xảy ra quá đột ngột, các em học sinh các lớp hãy tật trung lại với nhau và nghe thầy cô phụ trách ổn định " Thầy Vinh trầm trọng nói

" Xung quanh, ngoài khu vực trường học của chúng ta, bên ngoài không gì tồn tại được cả, tất cả những thứ liên lạc được cũng không thể dùng, có nghĩa là bây giờ chúng ta sẽ bị..nhốt trong đây "

Toàn trường trở nên trầm mặc, họ cũng không hoảng loạn, bởi vì một lúc trước có người vừa thử đi ra cổng trường, mới bước chân phải ra thì đã biến mất chân phải, cả nửa người cũng bị biến mất. Lúc nó, mọi người đã trở nên hoảng loạn, thế nhưng đã kịp trấn án xuống.

"Bây giờ, chúng ta phải chờ đợi và tìm ra cách liên lạc để thoát khỏi đây " Nói đến đây, thày vinh thở dài, khuôn mặt trở nên buồn rầu.

Trường Thiên Tùng bây giờ hoàn toàn bị bao phủ bởi một lớp bọc mỏng, Phía trên 300m ở trung tâm trường Thiên tùng, một quả cầu lớn màu đen đang dần nứt ra.

"Tách", một lỗ hổng giống như hố đen vũ trụ từ bên trong quả cầu xuất hiện, từng tiếng U.U.. dần dần vang lên.

"súc mi câu ra, dơ pha ra bay " Một tiếng bực mình hét ra từ lỗ hổng, xuất hiện tại trước lỗ hổng là một thanh niên lãnh khốc bộ dáng, toàn thân có sát khí vờn quanh, mắt lạnh xuất hiện từng tia máu, trên đỉnh đầu có gắn một cái sừng màu máu đậm đặc

Hắn ta nhìn xung quanh, lại bay xuống nhìn quang cảnh trường học Thiên tùng, nhìn từng thanh thiếu niên đi lại xung quanh bộ dáng, trên khóe miệng hắn nở nụ cười lãnh khốc, hét lớn:

"LALALA, cu cata an cua"

Một nơi khác, Vương hoàng cùng Lê Lê bây giờ đang ở đại sảnh cùng mọi người, suy tính cách nghĩ đường thoát ra. Sinh viên trường Thiên tùng có thể nói là nơi tập hợp các học sinh giỏi nhất của cả nước, đào tạo tất cả các chuyên môn. Tuy nhiên bây giờ đang rất không có giải pháp.

" Không có điện đúng là phiền toái lớn, các loại máy không thể sử dụng, máy phát thì dùng cung cấp điện đã không dư rồi" Một nam thanh niên bực tức thở dài

" Không có giải pháp a " Một người khác ngắc đầu thở dài

Bây giờ nhiều người nhìn tới khu nhà B bị đổ sập hoàn toàn, moi thứ ngổn ngang, từng đoạn lại thấy vết máu và xác của những người bạn học để họ thấy rùng mình, tuy nhiên mọi người cũng dần cảm thấy may mắn vì khi đó mình không ở trên khu học đó. Ít nhất đên bây giờ vẫn còn sống đê ngồi

" Các bạn không cần tuyệt vọng, chỉ cần hợp sức lại ta có thể nghĩ cách thoát khỏi đây, kết hợp lại chúng ta có thể cân cả thế giới, không gì không làm được" Một thanh niên anh tuấn, đẹp trai đứng lên tiếng, cầu mong mọi người hợp sức lại.

"Đúng vậy học trưởng Nam, ta cần gắn kết lại để thoát ra lúc này" Một sinh viên khác lên tiếng

"Học trưởng Nam hãy giúp mọi người đoàn kết vượt qua khó khăn đi" Một nữ sinh đề nghị.

"đúng thế, đúng thế " mọi người nhao nhao lên tiếng.

"Khụ khụ, nếu mọi người không chê, tôi sẽ tiên phong giúp mọi người đoàn kết lại" Học trưởng Nam hiện lên vẻ mặt lúng túng, liên tục ho khan.

Đằng xa, Vương hoàng ngồi nhìn một đám người nhao nhao, vẻ mặt không liên quan đên mình.

Lê lê cười mỉm, lên tiếng nói:" Học trưởng Nam làm tốt đấy chứ, ít nhất cũng vơi bớt không khí ngột ngạt nơi này "

Ngừng một chút, Lê lê nhìn Vương hoàng, nhỏ giọng nói " Cậu nghĩ gì về chuyện này không?"

"Làm gì có, chuyện này vượt quá sức tui rồi " Vương hoàng âm trầm đáp lại, giọng điệu mang theo vẻ nghiêm trọng.

" Không gian bị cách li, theo như trường hợp này thì vượt qua lẽ thường rồi, chắc là có một thế lực nào đó nhúng tay vào hay chăng"

Ngầm ngâm xoa xoa mi một lát, Vương hoàng thở dài:" Chẳng lẽ giống như các bộ truyện tui đọc, sắp tới sẽ xảy ra nhiều sự kiện, phải vượt qua hết mới có thể về nhà. "

" Cũng hi vọng là vậy " Lê lê cũng thở dài nói tiếp:"Nếu không phải thì đơn giản chúng ta chỉ bị lạc vào chiều không gian này, nếu thế thì mãi sẽ không có đường ra"

"Theo lí thuyết, hiện giờ nên xảy ra sự kiện gì rồi chứ? Sao lại nhàm thế này? " Vương hoàng lắc lắc đầu, tỏ vẻ khó hiểu

Lê Lê câm lặng không muốn nói gì, gì chứ, cả dãy nhà B đã chết gần ngàn người, người này còn muốn điểu gì xảy ra nữa cơ chứ? Còn than chán, hiện còn sống tốt là may rồi chứ chán cái gì. Cũng thật may mắn khi đạo thiểm điện đó không đánh xuống khu C, nếu không chỉ còn đường chết.

Bỗng nhiên bên ngoài tiếng la hét vang lên, tiếng sau lại la to hơn tiếng trước.
Lê Lê cơ mặt giật giật, nói " Chẳng lẽ có chuyện xảy ra thật?"

Trong khi đó, mắt của Vương hoàng sáng lên, lao thẳng ra ngoài đại sảnh, hướng về phía tiếng hét lên. Trong đầu có một tia mong chờ.

" Ta tới đây "