Chương 3: Năng Lực Trên Trời Rơi Xuống

Tuyên Cổ Tạo Hóa

Chương 3: Năng Lực Trên Trời Rơi Xuống

Người thanh niên mới tới tất nhiên là Vương Hoàng. Từ khi nghe tiếng la hét kêu cứu bên ngoài, hắn nhanh chóng chạy tới đây. Từ khi phát sinh chuyện đến khi có người loan ra các khu học tới đại sảnh lớn.

Mặc dù rất nhanh nhưng cũng tốn nửa nén hương. Đến khi Vương hoàng phát hiện và chạy tới thì có vẻ đã muộn.

Hắn bực tức a. Không phải là nói có quái vật gì đó đang chém giết sao? Sao tới đây chỉ có một tên tiểu bạch cầm kiếm với một tên cầm AK đang gương cung bạt kiếm chuẩn bị đánh nhau thế này.

"Ý ta nói là tên quái vật ấy? Không phải có quái vật xuất hiện sao?.Vương hoàng thấy không hồi đáp, lại hỏi câu.

"Tên đó à, bị ta đuổi chạy rồi" Đỗ phong trừng mắt, khoanh tay lại nói.

" Cái đầu ngươi bị đuổi chạy ấy. Là ta đuổi mới đúng " Dương Bìn chen vào.

Vương Hoàng như không tin vào tai mình, hỏi lại lần nữa:" Là các ngươi đánh đuổi đi rồi "

" Tất nhiên " Đỗ Phong cùng Dương Bìn đáp.

" Không phải bọn đó sao? " Vương Hoàng lẩm bẩm, lúc sau lại nhìn quanh một vòng rồi chạy thẳng tới phía trung tâm vụ nổ. Dáo giác tìm kiếm, lúc sau lấy lên một thứ dính máu, đấy là con roi của tên một sừng. Con roi giờ mất đi chủ nhân, thân roi không còn màu máu nữa mà chuyển sang xám trắng, thân roi dần dần sói mòn và tan thành bụi.

Vương Hoàng đánh giá cây roi, từng chi tiết cũng không có bỏ qua, giống như nâng niu một vật quý. Bàn tay trái lóe lên ánh sáng hắc ám.

Lát sau, cây roi hoàn tàn tan thành khói bụi, Vương hoàng lơ ngơ ngồi như trời trồng, lẩm bẩm:" Có tác dụng, chả lẽ đúng là từ trên đó "

Lúc sau, khuôn mặt Vương Hoàng trở nên hưng phấn lạ thường, ngửa mặt lên nhìn phía lỗ hổng cười một tràng dài.

Đỗ Phong tiến lại gần, nói ra:" Cậu học sinh, cậu biết chuyện gì sao "

" Không biết " Vương Hoàng lắc đầu nói "Tên quái vật đó chạy đâu "

Dương Bìn chỉ tay lên trời, cau mày:" Bay lên trên rồi, trời mới biết chạy đâu "

Vương Hoàng nhìn bầu trời, hắn nheo mắt, lại thấy đốm đen giữa trung tâm.

"Này, có ốm nhòm chứ?" Vương Hoàng hướng Dương Bìn nói ra

"Có đây, nhưng vì sao phải đưa cậu chứ? Muốn lấy thì trả tiền đây " Dương Bìn móc sau lưng cái ống nhòm hiện đại, vẻ mặt thách thức, đưa ống nhòm trước mặt Vương Hoàng quâ quâ.

Dương Bìn chính là con của Đại tướng Dương Thực, người nắm giữ chức vụ nhà nước cao nhất hiện nay. Thuở nhỏ đã học chương trình quân nhân và nắm giữ tất cả các loại vũ khí.

Trong đầu Dương Bìn chính là một kho tri thức vũ khí, dù sao dưới 17 năm kèm cặp của một người cha làm chức quan to nhất, không muốn thành tài cũng phải thành tài. Thế nhưng lại có tính xấu là keo kiệt, đồ của mình ít khi cho người khác mượn, trừ khi có sự trao đổi có ích lợi. Là một người yêu tiền thứ thiệt a.

Vương hoàng liếc mắt, hai chân chuyển động lao tới Dương Bìn, bàn tay điệu nghệ móc đi chiếc ống nhòm. Xong việc vỗ vỗ vai Dương Bìn, nhỏ giọng nói:" Cũng không nên keo kiệt vậy, dù sao ta cũng là bạn tốt a "

Đỗ Phong và Dương Bìn kinh ngạc a, 2 người đều là người luyện võ từ nhỏ, các giác quan và phản xạ đều hơn hẳn người thường nhiều lần. Thế nhưng khi Vương hoàng lao đến lại giống như có một tòa núi đè lên, thần kinh phản xạ bị trì trệ không kịp phản ứng. Đến khi kịp phản ứng thì ống nhòm đã ở trong tay Vương Hoàng rồi

" Cao thủ " Trong phút chốc Dương Bìn và Đỗ Phong cùng rùng mình nghĩ tới. Không nghĩ tới tại trường lại còn có cao thủ ẩn tàng mà mình không biết.

Vương Hoàng lấy ống nhòm nhìn lên đốm đen, không giờ không còn là đốm đen nữa, mà giống một lỗ hổng nối liền đến chỗ nào đó hơn. Trầm ngâm một lúc lại đôi trả lại ống nhòm, vẻ mặt thở dài.

"Chuyên gì đây? " Đỗ phong và Dương Bìn khó hiểu

Bỗng nhiên từ trên không trung, một tia sáng chui thẳng vào mi tâm mọi người. Đúng lúc đó hiện ra trong đầu mọi người là dòng chữ:

" NĂNG LỰC SẼ ĐƯỢC KÍCH HOẠT SAU 5 4 3 2 1 "

"Cái quái gì thế? cậu có nghe thấy ko?" Một nữ học sinh nói với người bạn bên cạnh.

"Có a, hình như kích hoạt năng lực gì đấy " Một bên nữ sinh đáp lại

"Nếu được chọn thì mình chọn năng lực giúp mình đẹp hơn.." nữ sinh cười cười nói, tuy nhiên sau đó lại thấy vẻ mặt kinh ngạc của những ngươi xung quanh nhìn mình, nói:"Nhìn gì vậy? con gái ai chả ước thế chứ "

"Không..mặt cậu " Một nữ sinh bên cạnh lấy camera iphon7 ra như một cái gương. Nữ sinh kia kinh ngạc thốt lên:"Mặt mình sao? Sao sao lại… "

"Mặt cậu ta như một con ong" Một người ngồi bên cạnh sợ hãi thét lên. Tuy nhiên người đó cũng có cảm giác không thích hợp, sờ lên bàn tay của mình, một mảnh ẩm ướt diễn ra, cả bàn tay bây giờ đang chảy đầy nước.

Dần dần, mọi người xung quanh phát hiện ra những điều bất thường. Có người bị biến dạng trở thành động vật. Có người lại phát ra một trong các nguyên tố ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Có người đạt được các năng lực tâm linh mãnh mẽ.

Trong phút chốc mọi người bừng tỉnh, đoán ra được điều gì đã xảy ra. Thì ra chuyện có năng lực là thật.

Đoạn thời gian sau, là một khoảng bùng nổ của những năng lực do được kích hoạt mang đến. Toàn trường đều hiểu rõ rằng mình có thể có năng lực, có người có năng lực này, năng lực kia. Thế nhưng đa số là không thể kiểm soát được năng lực của bản thân mình.

Đó những năng lực quá mạnh, con người không thể điều khiển được nên những người đó đã không kiểm soát được và chết đi với năng lực của mình.

Có một sinh viên nam có năng lực flash thế nhưng sau khi di chuyển cơ thể không thể tiếp thu lực cản của không khí, chịu áp lực quá lớn nên đã bị ép chết.

Hay có người mang năng lực ngũ hành, tuy nhiên tâm trí không thể kiểm soát được, đã hoàn toàn bị năng lực nhấn chìm. Hay có người muốn mang năng lực tâm linh quá mạnh, khiến đầu óc họ không thể kiểm soát được, gây nguy hiểm cho người xung quanh. Nói chung những khả năng mạnh mẽ luôn tiềm ẩn những mối nguy cơ lớn

Thế nhưng trong số các sinh viên, cũng có những cá nhân nắm giữ được các năng lực mạnh mẽ, siêu việt.

" Siêu việt một năng lực sao? " Vương Hoàng đau đầu suy nghĩ. Trong suy nghĩ hắn hiện lên tình cảnh 10 năm về trước.

--

Trong một khu rừng xanh như ngọc bích dưới nền trời xanh. Trên một thân cây cổ thụ cao lớn 30m, thân cây to lớn 5 người ôm không suể. Trên cây xuất hiện một đạo ngân quang, trong đó thình lình xuất hiện một đầu … rồng màu Bạc. Con rồng giống như bị thụ thương, từng đạo máu nhỏ giọt cũng mang màu bạc
Một giọng nói vang lên trong đầu Vương hoàng: " Bản Đế là Long Vũ Huyền Đế, cho phép ta tạm thời ở trong người ngươi "

" Cậu bé, sức mạnh ẩn chứa trong con người cậu quá lớn đấy, nếu một lúc nó bạo phát ra mà lúc đó cơ thể cậu không chịu được. Cậu nhất định sẽ chết, mà ta cũng không còn chỗ dung thân "

"Đây là một bộ luyện thể giúp cậu tu luyện thể chất, bởi bì linh khí ở đây không có nên ta chỉ còn thứ này là cậu có thể tu luyện "

"Cậu bé, cuộc đời cậu sẽ khó khăn đây "

Khi Vương Hoàng tình lại thì đã thấy còn nằm trên giường, tay cầm cuốn sách tiêu đề "Luyện thể siêu cấp ", lúc đó hắn mới được 9 tuổi.

----------

" Năng lực là gì đây " Vương hoàng tự nhủ, hắn bây giờ hoàn toàn không hiểu biết năng lực của mình là gì.

Bỗng nhiên hắn thấy đến thanh kiếm của Đỗ phóng, hắn tự nghĩ mình cũng cần một vũ khí như vậy. Ánh sáng lóe lên, từ trong bàn tay của Vương Hoàng, một cây kiếm đẹp đẽ như trong suy nghĩ hắn được tạo ra, thân kiếm rất chắc chắn, làm từ kim loại tốt nhất trên thế giới, chuôi kiếm đầu rồng ánh bạc rất đẹp mắt.

Vương Hoàng kinh ngạc, không hiểu thanh kiếm này đâu ra. Hắn nghĩ tới có lẽ là do năng lực của mình. Thế nên lại suy nghĩ về một khẩu súng lục, trên tay hắn một khẩu súng mới được tạo ra.

Hắn rất hài lòng, có vẻ năng lực này dùng rất tốt. Tuy nhiên khi sử dụng xong lại có cảm giác mệt mỏi, hắn ước lượng nếu tạo ra khoảng 7 khẩu súng nhỏ nữa thì hắn sẽ kiệt sức.

Vương hoàng cất đồ đi, đứa tay ra muốn tạo ra một ngọn lửa, ngọn gió tuy nhiên không thể tạo ra được. Hắn muốn tạo ra một con vật cũng không thể tạo ra.

" Vậy ra chỉ tạo được những vô tri, nguyên tố các loại cũng không thể tạo ra được a " Vương Hoàng bực mình, hắn bèn tạo ra mấy món ăn nhẹ, dù sao bực mình là phải ăn mới hết bực. Thức ăn được tạo ra có vẻ ngon.

" Bất quá, có thêm một món đồ chơi cũng có thể " Vương Hoàng trong nội tâm cười.

" Có thể ban được năng lực cho người khác sao? Coi bộ lần này không đơn giản "

Vương Hoàng ngẩn đầu nhìn lên lỗ hổng trên trung tâm trường Thiên tùng, hắn cảm giác được mình sắp đối mặt mới một đối thủ rất mạnh, đấy là cảm giác siêu việt khí hắn luyện thành công cuốn " Luyện thể siêu cấp ".

" Đùng " Một tiếng nổ vang trời truyền đến bên tai Vương Hoàng, tiếng nổ quá gần khiến tai hắn ong ong.

" Cái đcm gì vậy?" Trong phút chốc Vương Hoàng và Đỗ Phong giọng quát lên, thủ thế giống lâm đại địch.

" Xin lỗi, xin lỗi, là tôi không cẩn thận "

Nghe giọng Dương Bìn, 2 người cũng ngạc nhiên, không biết tên này làm gì mà ra tiếng động lớn vậy.
" Năng lực gì mà lại công phá lớn vậy " Đỗ Phong nhìn lỗ hổng trên tường trường học mà giật mình, lỗ hổng ít cũng phải 10, 15m. Phải biết tường trường học dày tận 1m, kiên cố không gì so sánh được, thế nhưng lại dễ bị phá hủy như thế này.

" Thiết kế và cải tạo, đây là khẩu Panzerfaust 3 của Đức vừa được cải tạo lại, lực xuyên phá rất lớn thấy không " Dương Bìn hời hợt đáp lời

Panzerfaust 3 là súng chống tăng, nó là kết quả từ yêu cầu phải nhanh chóng trang bị cho binh sĩ Tây Đức một thứ vũ khí mới nhằm mục đích chống lại các xe tăng hiện đại của Liên Xô.

Súng có khối lượng từ 12,9 đến 13,3 kg khi nạp các loại đầu đạn có sức công phá khác nhau, chiều dài tổng thể 950 mm, cỡ nòng 60 mm, còn kích thước đầu đạn là 110 mm. Đạn phóng đi từ PzF 3 có sơ tốc khoảng 115 m/s.

Nhưng qua cải tạo của Dương Bìn, lực sát thương của súng ít nhất tăng gấp đôi.

" Năng lực quá tiện lợi, ít nhất cũng không phải vác theo mấy khẩu nặng nề như thế này nữa "

Năng lực của Dương Bìn cho phép hắn copy lại các loại vũ khí hắn nhận biết và cải tạo chúng, mức cải tạo cũng tùy theo năng lực của Dương Bìn mà ngày càng mạnh mẽ hơn. Mỗi một vũ khí hắn tạo ra có thể thu nhỏ lại thành những chiếc nhận, mà khi hắn thôi động là có thể biến thành như bình thường.

" Đỗ Phong, cậu học sinh kia. Mấy người chọn năng lực gì vậy? Cái đcm, có năng lực thật sướng con ** khoái " Dương Bìn hướng về 2 người lớn tiếng hỏi, vẻ mặt sung sướng vì đạt được kho báu.

" Không có gì, chút năng lực nhỏ " Vương Hoàng lầm bầm nói

" Của ta, haha.." Đỗ Phong cười to một tiếng, không giấu nổi vẻ mặt vui sướng.

Một cơn gió thổi qua làm vạt áo của Đỗ Phong phật phật. Bỗng chốc, hai chân hắn lơ lửng giữa mặt đất, lăng không mà đứng.

" Giờ ta đã có thể bay lượn rồi "