Chương 10: Vẫn Chưa Kết Thúc.

Tuyên Cổ Tạo Hóa

Chương 10: Vẫn Chưa Kết Thúc.

~

" Thời gian ngưng đọng "

Bỗng chốc, không gian trở nên yên tĩnh lạ thường. Từng đợt hắc hỏa cũng dừng lại, hay nói chính xác hơn là nó đông cứng không di chuyển. Cả con Cửu U tước cũng thôi quát tháo ầm ĩ, ngay cả tên trung niên cũng trở nên đóng băng.

Dường như trong không gian này chỉ mỗi Vương Hoàng là có thể di chuyển được.

" Phải nhanh lên "

Tay trái của hắn nâng lên, một luồng sáng trắng chạm vào ngọn lao rực cháy.

Ngọn lao rực cháy đầu mũi liền bị phân rã, từng đợt hắc hỏa tách ra xung quanh hai bên.

Tay phải của hắn hiện lên lỗ hổng lớn hơn trước, luồng khí tức hắc ám cũng chạy ngược về phía hắn, không còn truyền vào con Cửu U tước nữa. Nương theo đó là dòng kinh mạch thuần khiết của con Cửu U cũng chảy về phía của tay phải
Vương Hoàng. Hắn muốn hấp thụ những thứ đó vào bàn tay phải.

Cũng không phải hắn hấp thụ tạo thành sức mạnh cho mình, mà chuyển nó vào khoảng không gian thần bí bên trong cơ thể của mình, đến lúc nào đó có thể lại hấp thụ nó.

" ẦM ầm.."

Sức mạnh của con Cửu U tước quá sức khủng bố, dù Vương Hoàng đã sử dụng luồng hắc ám bao quanh thân thể của con Cửu U tước, thế nhưng vẫn quá là khó khăn khi kéo nó về bàn tay phải của mình.

" Hộc hộc.."

Vương Hoàng thở gấp, hắn nôn ra liên tiếp các bãi máu, thân thể hiện nay vô số đạo vết thương chồng chéo trên thân thể. Cánh ta hắn bây giờ rã rỗi, như muốn đứt xuống. Từng tiếng rắc rắc trong xương cốt kêu to. Kinh mạch của hắn cũng đã tới giới hạn của mình.

Tuy vậy, Vương Hoàng cũng không hề rên một tiếng. Từ lúc sinh ra tới nay, hắn đã qua nhiều lần thập tử nhất sinh, nhưng cơ thể hắn da dày thịt béo, tựu nghỉ ngơi lấy đã qua được. Lần này, cũng chỉ như vậy.

Nhưng mà, điều hắn lo lắng là người đứng sau việc này. Dù mình có thể đánh chết con Cửu U tước trước mắt, thế nhưng người ở đằng sau sẽ chắc chắc can thiệp, lúc đó tựa như chỉ còn đường chết.

Vương Hoàng thở dài, lần này gần như không có lỗi thoát.

" Thôi thì đến đâu thì đến " Vương Hoàng lẩm bẩm.

Tăng tốc độ hấp thụ kinh mạch thuần khiết, hắn bây giờ ước lượng đã hấp thu được một phần ba kinh mạch của nó, bây giờ đã có thể tạo thành thương tổn một cách kinh khủng cho con Cửu U tước.

" Di, đây là cái gì?. "

Vương Hoàng phát hiện ra một khối thủy tinh. Khối thủy tinh chỉ ngang 10cm, hình thoi, bên trong nó là một luồng hắc hỏa cuồng bạo. Rất đẹp, rất huyền bí, là thứ đồ vật đẹp nhất mà Vương Hoàng từng nhìn thấy được.

" Không phải trung tâm sức mạnh của con quái vật này đi. "

Hắn ta nghĩ vậy, di chuyển cảm ứng được vị trí của nó, cố hết sức ngăn đứt liên kết với xung quanh khối thủy tinh, nhằm lấy đi khối thủy tinh rực lửa đó.

Đúng lúc, thời gian lại bắt đầu chuyển động.

0,5s, là thời gian mà mảnh không gian ngừng lại. Tuy nói rất ngắn, thế nhưng đối với vài người thì là cả một quãng đời dài dằng dẵng.

Lúc này, từng đợt hắc hỏa lại bùng phát mạnh mẽ, tiếng ầm ầm kêu réo khắp nơi trên mảnh không gian này.

" Pháp tắc thời gian, không.. là cả không gian. Thế nhưng nó có thể tác động đên bản thân của ta, một bước ba cường giả "

Tên trung niên trở nên ngưng đọng, khuôn mặt như không tin vào những gì mà mình đang chứng kiến. Hắn ta, một bước ba cường giả, dĩ nhiên không thể bị các quy tắc của thế giới tàn nát này tác động, thế nhưng sự thật khiến hắn khó có thể tin. Và nhất là, mảnh không gian là chính hắn tạo ra.

Từ xưa đến nay, mỗi mảnh không gian mỗi người tạo ra luôn nằm trong sự kiểm soát chặt chẽ của người đó. Các quy tắc được đặt ra nhằm kiểm soát những hành vi có thể tác động đến quyền lực của bản thân họ. Mỗi lần có người xuất xắc tu luyện đến bước hai cường giả, thiên tru sẽ giáng lên đầu của họ. Nếu có thể vượt qua, họ sẽ vượt lên mảnh không gian này tới trên cao hơn. Còn nếu không, thân hình câu diệt.

Đối với tên trung niên.

Mỗi mảnh không gian mở ra như những chuồng chăn nuôi gia súc để cung cấp cho hắn nguồn linh lực khi hắn cần thiết. Mỗi khi có người vượt lên trên hết, trở thành bước thứ hai cường giả, hắn ta sẽ giáng thiên tru giết chết từ trong trứng nước. Bởi vì, hắn ta cực kì thích thú khi nhìn thấy người khác chết trước mặt mình.

Cường giả, mạnh sống yếu chết, không phân chính tà. Chính nghĩa, tà đạo, đúng sai phải dùng sức mạnh để giải quyết. Nếu không có sức mạnh, thì cũng vô dụng.

Bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, tên trung niên lẩm bẩm:

" Nơi hắn sống là không gian XO32, từ 2 vạn năm trước bỗng dưng hiện hữu. Mảnh tinh không đó sinh ra đã không có linh khí, ta đã vứt bỏ nó qua một bên. Lúc đó ta không nghĩ tới, tất nhiên đây là có huyền cơ.. "

Ánh mắt hắn phát sáng hàn quang. Nhìn về phía trận đánh của Vương Hoàng.
Cửu U tước tỉnh ra lúc, phát hiện ra điều bất thường trên thân thể mình. Nó cảm ứng được luồng sức mạnh của mình đang dần mất đi và ngày tốc độ càng nhanh. Lúc nó phát hiện ra viên Hắc Hỏa Chi Tâm của mình đã gần tới tay Vương Hoàng lúc, nó trở nên kinh hoảng tột cùng.

" Kwoor! Kwoor! "

Cửu U tước vỗ mạnh đôi cánh, từng đợt sóng hắc hỏa lao nhanh về phía Vương Hoàng. Ngọn lao rực cháy hiện giờ đã mất, chỉ còn những đợt hắc hỏa lao vào ầm ầm thế nhưng chỉ làm mỏng đi lớp băng bên ngoài Vương Hoàng. Hiện nay, sức mạnh của nó đã gần như suy yếu hoàn toàn.

Nó cực kì hoảng sợ, nếu mất đi nguồn năng lượng, nó sẽ không thể tồn tại được nữa.

Vương Hoàng mỉm cười. Hai mắt nhắm tịt lại, hai dòng máu bên hai mí mắt chảy xuống. Hắn bây giờ bị phản chấn bởi năng lực, thế nên tạm thời một thời gian không nhìn thấy gì nữa.

Bất quá, hiện nay cũng đã đến hồi kết thúc. Tay phải của hắn rung lên, lực hút ngày càng mãnh liệt. Hắc Hỏa Chi Tâm ngày càng tới gần tay.

" Kwoor! "

Cửu U tước thét dài, bất lực nhìn Hắc Hỏa Chi Tâm dần rơi vào tay Vương Hoàng.

Nó ngửa mặt lên cầu cứu người đã sáng tạo ra nó, chỉ có người đó mới có thể giúp thoát ra khốn cảnh này.

" Kwoor! Kwoor! "

Từng tiếng kêu hiện lên vẻ tuyệt vọng.

" Vô dụng, còn muốn kêu cứu "

Tên nam trung niên vung tay, một luồng pháp tắc hủy diệt lao về phía Cửu U tước. Đây là sức mạnh của bước ba cường giả, có thể ngưng tụ pháp tắc và đạo nguyên.

Khi Vương Hoàng chạm lấy Hắc Hỏa Chi Tâm thời điểm, tay phải của hắn di chuyển nó vào khoảng không gian thần bí. Linh mạch của Cửu U tước hiện nay cũng đã lấy đi hai phần ba cơ thể, nó đã dần mất di sức sống. Vương Hoàng hắn trên khuôn mặt đầy vết máu hiện lên vẻ tươi cười.

" Kết thúc rồi "

Bỗng nhiên hắn nheo mắt lại, thân hình run lên. Hắn cảm giác nguy hiểm đang tiến lại gần.

" ẦM.."

Một vụ nổ lớn xảy ra, Cửu U tước bị chia thành nhiều mảnh trước sự công kích pháp tắc của nam trung niên.

Vương Hoàng lúc này đã nhảy ra mi tâm Cửu U tước, hướng ngã về phía phong y tế. Hắn lấy ra một đạo bùa chú. Đạo bùa chú phát sáng, liên kết thân thể hắn với các đạo bùa chú khác ở phòng y tế, kéo hắn về phía đó.

" oạch…"

Thân thể hắn ngã trên nền sàn nhà phòng y tế, máu bắn tung tóe khắp phòng.

" Hộc.."

Vương Hoàng nôn ra các bãi máu, thân hình nằm liệt giữa sàn. Thân thể tứ chi của hắn hòn toàn bất động. Xương cốt bị gãy hơn chín phần mười, kinh mạch bị tổn hại nặng nề. Tuy nhiên, dòng nước trong mảnh không gian kì bí đang dần khôi phục cho hắn, dần dần vết thương cũng không trở nên nghiêm trọng.

Những việc thập tử nhất sinh thế này, hắn ta cũng đã từng tải qua rất nhiều, thế nhưng lần này coi bộ là nặng nề nhất trong những lần đó.

Hắn ta thở dài, vẫn còn quá yếu a.

Lúc này, tựa như bọn Đỗ Phong, Dương Bìn, Lê Lê mới có thể tỉnh mộng.

Nhìn thấy Vương Hoàng bê bết máu nằm trên sàn, bọn hắn trở nên kinh sợ. Lê Lê nước mắt chảy xuống chạy đến bên cạnh Vương Hoàng nhằm coi tình cảnh của hắn.

Bọn Đỗ Phong, Dương Bìn đang xem xét lại chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng không thể nhận thức được. Từ khi Vương Hoàng biến mất đến giờ chỉ mới 2s mà thôi.

2s, tựa như chỉ một khoảng thời gian ngắn như vậy, thế nhưng những điều đã xảy ra quá kinh khủng, vượt qua phạm trù con người tiếp nhận được. Thế nhưng hiện giờ chuyện đó không quan trọng.

Đỗ Phong cùng Dương Bìn nhìn xác con Cửu U tước phân năm xẻ bảy, trở nên rùng mình.

" Chẳng lẽ lại là tên kia làm, thế nhưng cũng quá nhanh a? " Đỗ Phong cùng Dương Bìn cùng chung có điều suy nghĩ. Mà nghĩ hoài cũng không ra đâu.

" Không sau chứ..Cậu không sao chứ? "

Lê Lê đến gần, nhìn thấy thân thể be bét máu của Vương Hoàng mà khóc ầm lên, nước mắt không biết sao cứ chảy xuống. Thân thể cô run run, không biết bây giờ mình nên làm gì.

" Không có sao, đợi một khoảng thời gian rồi tính " Vương Hoàng nghe giọng Lê Lê khóc, hắn ta cũng thần thở dài. Nước mắt con gái thật rắc rối mà.

" Để mình lấy thuốc, băng bó cho cậu " Lê Lê tỉnh táo lại, hiện giờ đang ở trong phòng y tế cơ mà, mọi vật dụng cần thiết đều có đủ. Thế là cô chạy về phía tủ lấy các vật dụng sơ cứu cần thiết.

" Vậy là cũng đã kết thúc rồi a, thế giờ làm sao thoát khỏi đây được? " Dương Bìn nhìn xung quanh một mảnh hắc hỏa nóng bỏng, một không gian u tối bao trùm hết thảy.

Khi mọi người đang còn trong cơn hoang mang, Vương Hoàng hít một hơi, giọng nói âm trầm nhưng đầy vẻ kiên định:

" Đã tới rồi, còn không nên đi ra "

~