Chương 5: Gặp Lại Tiểu Miêu

Tuyên Cổ Tạo Hóa

Chương 5: Gặp Lại Tiểu Miêu

~

"Ngươi quá yếu " Vương Hoàng tỏ ra cực chán nản, buông ra một câu nói.

Toàn trường, từ 3 người bên cạnh Vương Hoàng, đến tên một sừng ánh kim, tất cả đều có khuôn mặt trì trệ ra. Giống như gặp một điều gì đấy cực kì hoang đường. Đỗ Phong và Dương Bìn đều không thể phát ra được lời gì, họ cảm giác bây giờ chết mới là cực hợp lí, cực kì theo lẽ thường, chứ không phải xông ra một người có thể mạnh kinh khủng nhường này.

Tên đầu sừng ánh kim xuất hiện giống như một tử thần muốn lấy mạng của bọn hắn, thế nhưng lại xuất hiện ra một thiên thần cứu rỗi đi sinh mạng bọn hắn, hạnh phúc tột độ a.

Lê Lê mặc dù đã biết được một phần bí mật của Vương Hoàng, nhưng đến nay lại mơ mơ màng màng, giống như người trước mắt không phải là người mình biết. Phải biết Vương Hoàng xưa nay mặc dù mạnh, nhưng cũng chỉ thuộc phạm vi tiếp nhận của loài người, chứ không phải ảo như thế này. Chỉ chưa tới một giây, đã khiến cho tên tử thần đến đem mạng mình đi phải tay không trở về.

Mọi người đều choáng váng, toàn trường đều choáng váng.

Thậm chí, đâu đó trên một nơi cục kì hoa lệ, đẹp đẽ, một trung niên người tỏa ta ánh hào quang cũng choáng váng thốt lên một câu:" Ta kháo, một tên phàm nhân mà đánh giết một tên đã kết đan như con chó "

Hắn ta cực kì kinh ngạc, trong con ngươi lại tỏa ra lệ nóng, lẩm bẩm:" Việc này quá kì lạ, cực kì kì lạ "

" Ta nhìn rõ hắn vẫn là phàm nhân, mặc dù thân thể có mạnh hơn mấy người khác chút nhưng cũng không mạnh tới kì trúc cơ.

Không lẽ, hắn là một tên tu luyện giả đoạn xác chuyển thế? Làm sao thế được, nếu thế ta sao tựu không thể phát hiện ra đi. Được rồi, can thiệp một chút cho có chút thú vị nào."

Nam trung niên trong tay tỏa ra ánh hào quang đỏ, chốc lát một con Cửu U xinh đẹp được sinh ra, con Cửu U không lớn cho lắm, bây giờ đang nằm gọn trong tay tên trung niên, một luống sức mạnh được truyền qua cho con Cửu U.

" Để xem lực lượng Chân Thiên ngươi có thể đánh lại không? " Nam trung niên vẫy cánh tay, con Cửu U hót lên một tiếng thanh thoát, rời hỏi bàn tay trung niên, lao vào một thông đạo mới được tạo.

" Chân Thiên cảnh ", bước thứ hai cường giả, tuy với hắn chỉ là một nguồn sức mạnh nhỏ bé vẫy tay cũng tạo ra được. Thế nhưng, chỉ với nguồn sức mạnh nhỏ bé đó, cũng đủ trái đất diệt vong 1000 lần.

Nam trung niên mỉm cười, nụ cười hiện ra lãnh khốc:" Bộ tộc đó cũng nên diệt vong thời điểm "

Hiện lên trong đầu nam thanh niên là một khu vực sầm uất, nơi đây..đúng là nơi những tên một sừng sinh sống. Khu vực rộng lớn, phạm vi 3000km2, dân số đông đúc. Họ cũng có gia đình, bạn bè, người thân, có học hành, sinh hoạt. Cuộc sống không có gì khác con người cho lắm, họ có cười, có khóc, có cảm xúc của mình, khác ra họa may chỉ là ngoại hình. Còn việc đấu tranh chỉ là công việc sinh tồn mà thôi, mạnh sống yếu chết, tựu là đạo lí đấy.

Họ bây giờ đang sinh hoạt như bình thường, không hề phát hiện ra mình hiện nay đang cận kề cái chết.

Tên trung niên động một ý niệm, lập tức một khoảng đất bao phủ những người sinh sống bên trên lập tức hóa thành thảm lửa, tiếng kêu, tiếng khóc, tiếng thét lần lượt vang vọng khắp nơi. Một thảm họa không báo trước thế nhưng lại đổ ập lên họ. Tên trung niên vốn có thể để họ chết một cách nhanh chóng, thế nhưng hắn không hề làm vậy, mà để họ chết bằng cách đau đớn nhất, tàn bạo nhất. Họ chết, thế nhưng trước khi chết lại nhìn thấy những người thân yêu của mình la hét đau đớn, dãy dụa và gục ngã.

" Lần này chiến, liệu có gì kinh hỉ hay không đây, haha.haha." Hắn ta, nam trung niên hắc hắc cười, không hề có chút xúc cảm gì về việc mới làm, cảm giác như đã làm hàng ngàn, vạn lần rồi.

------------

" Vương Hoàng, cậu thực sự là con người chứ, không phải cũng là quái vật chứ?

" Dương Bìn tỉnh lại, thế nhưng vẫn trong cơn hoang mang, véo người Đỗ Phong một thật mạnh, cái hỏi một câu ngu ngơ.

" aaaaa, đau..ngươi tên khốn làm cái gì? " Đỗ Phong đau đớn hét to.

" Coi như là thế đi " Vương Hoàng tựu cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ coi như đấy là một lí do để khỏi giải thích đi.

"Đừng có nói vớ vẩn, nói cái quái gì vậy? " Đỗ Phong bực tức quát lên, hắn ta cả ngày hôm nay gặp quá nhiều chuyện qua vô lí rồi, thế nên mặc dù kinh ngạc nhưng cũng nhẹ hơn mấy người kia, chỉ lẩm bẩm an ủi mình " Chuyện quái lạ cũng nhiều rồi, không giải thích được cũng nhiều rồi, thêm một chuyện cũng không sao "

Lê Lê đứng một bên cạnh Vương Hoàng, ánh mắt vẫn là không thể tin được. Nhớ lại những kí ức cũ của mình, một bên nhỏ giọng hỏi Vương Hoàng, trong giọng nói run run nhẹ:

" Vậy cậu..cậu chính là Bạch Long phải không?"

Vương Hoàng nhìn về một bên Lê Lê, vẻ mặt mong chờ nghe câu trả lời của mình. Hắn thở dài, biết rằng lần này lộ lõ sức mạnh, vậy cũng không cần che dấu nữa. Hắn gật đầu, nghiêm túc đáp:

" Chính là ta "

Lê Lê một bên run run, mặc dù đã có đoán trước, thế nhưng khi nghe xác nhận, cũng không thể kìm nén được lòng mình. Khuôn mặt gần như chực khóc, lại hỏi một câu:

" Cậu là người đã cứu gia đình mình khỏi vụ khủng bố máy bay 6 năm trước phải không? "

---

"Các ngươi nên dừng lại ngay đi "

"OK, được rồi. Là do các ngươi chuốc lấy đấy nhé "

" Cướp có vũ trang cũng chỉ có vậy "

"Tên khốn dám chơi thuốc nổ, nổ trên đây là ngươi đã muốn chết phải không, vậy
để ta đánh chết ngươi, đánh chết ngươi "

" Bé con, nên cẩn thận, đừng chạy lung tung "

Những lời nói đó khắc sâu vào kí ức một đứa bé gái 13 tuổi, lần đầu tiên đã thẩy rung động.

-

" Phải, chính là. Lúc đấy là tự cứu chính mình thôi, không cần để trong lòng "
Vương Hoàng nhớ lại 6 năm trước, khi mình luyện được Luyện thể siêu cấp được hơn 4 năm, khi đó là lần đầu tiên mình du ngoạn thế giới. Một thân bạch bào, sau ao in hình rồng, theo đó đeo một mặt nạ hình long đầu kinh dị, xử gọn 17 tên không tặc nhanh chóng, biến mất không một tung tích, sau đó một nhà báo có mặt đã trần thuật và viết lại, đặt tên cho mình là Bạch Long. Lần đó không ngờ lại có mặt của gia đình Lê Lê.

" 3 năm trước, có một quả bom hạt nhân được thả xuống miền Bắc đất nước ta, thế nhưng đã được một thế lực nào đó đã can thiệp, thả lại quả bom về vị trí cũ, hủy diệt căn cứ và những người liên quan đến vụ việc, cũng là cậu.."

" Đúng vậy " Vương Hoàng đáp

Đỗ Phong và Dương Bìn cũng động dung, chính họ cũng nằm trong sự việc đó. Miền Bắc khu vực bị đánh bon chính là nơi lúc bây giờ, tại thời điểm đó đang tập trung tất cả những nhân vật có quyền cao chức trọng khắp đất nước, trong đó có cả chủ tịch nước. Trong đó chính là bọn họ, cũng đi theo bố để giao tiếp chính trị.
Nếu như quả bom nó nổ như dự kiến, không nói đến những người trong phạm vi nổ chết. Mà đất nước cũng thành như rắn không đầu, bị giặc xâm lược là không thể tránh được, bởi vì đất nước này có khu vực địa lí cực kì thuận lợi để nối liên các khu vực lớn trong khu vực, dễ dàng bành trướng xâm lược quy mô lớn toàn cầu..

Thế nhưng kế hoạch đó tựu bị đổ vỡ bởi một điều không lường trước được. Bạch Long đã xuất hiện và đem quả bom hạt nhân hướng về phía biển để cho phát nổ.
Một thời gian sau, chính quyền kích phát quả bom đã hoàn toàn bị hủy diệt. Trong một thời gian, nó đã gây nên sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới, cái tên Bạch Long cũng vì thế đã ngày càng lan truyền rộng.

" Cậu làm bằng cách nào?" Đỗ phong tò mò hỏi, phải biết bảo mật vũ khí hạt nhân cực mạnh và cực kì khó giải quyết, thế nhưng một câu bé 16 tuổi lúc đó có thể làm được.

" Cũng không có gì, tựu vác quả tên lửa trên vai vất đi thôi. " Vương Hoàng nhàn nhạt đáp lời.

" Không thể nào đi " Đỗ Phong cùng Dương Bìn trố mắt, không tin.

Vương Hoàng cũng không quan tâm đến việc họ có quan tâm hay không. Việc hắn để ý nhất bây giờ là tâm tình của Lê Lê.

Lần này, mọi việc đã gần như không dấu được, thế nên hắn cũng thành thật trả lời, cũng không mất gì cho lắm. Chỉ có điều, hắn biết bây giờ Lê Lê đang rất rối rắm, thế nên cũng không nói nhiều.\

Lê Lê tìm kiếm Bạch Long từ rất lâu, đúng là từ 6 năm về trước, sau chuyến khủng bố máy bay. Nghe cô ấy kể đã tìm kiếm qua các tư liệu có mặt mình trên khắp thế giới, thế nhưng bởi vì mình quá cẩn thận, nên nhưng tư liệu đó cũng không cung cấp thông tin gì quan trọng về thân phận của mình.

Mình nhận biết Lê Lê lần đầu tiên là từ nửa năm trước. Lần đầu gặp là lúc mình ngủ trên sân thượng, lần đó cũng không có gì, chỉ là những lần sau cũng bắt gặp như vậy, lâu dần quen nhau. Có thể cô ấy thấy mình thú vị nên mới tiếp cận, hay là cô ấy có phát hiện ra cái gì. Thế nhưng nủa năm qua cô ấy cũng không ám chỉ hay gì khác, chỉ là bạn bè thông thường.

Một lần khác khi Lê Lê bị bắt cóc, chính mình đã cứu cô ấy. Tuy nhiên lúc ấy chỉ dùng võ thuật thuần túy cứu ra, cũng không hề dùng sức mạnh chính mình. Cũng không biết cô ấy có đoán được điều gì không.

Thế nhưng lần này, lại phát hiện mình chính chính xác là Bạch Long cổ đang tìm kiếm xuốt 6 năm qua a. 6 năm tìm kiếm một người, có thể nói tình cảm dành cho việc này lớn như thế nào.Chưa kể trong suốt nửa năm lúc nào ở cạnh mình cũng lảm nhảm mấy chuyện của Bạch Long này, Bạch Long nọ. Đôi khi muốn nói mình chính là Bạch Long nhưng nhìn thấy vẻ mặt sáng rực của Lê Lê, có sùng bái, có tôn kính, lại còn lâu lâu nói thêm vài câu nếu gặp sẽ thế này thế nọ.

Muốn nói nhưng không nói được a.

Vương Hoàng từ nhỏ đến lớn luôn có một vấn đề, đó chính là chuyện tình cảm với người khác giới. Hắn luôn nghĩ yêu đương tốn thời gian, thế nên cũng không muốn dính vào làm gì, luôn luôn dành ra thời gian để nâng cao các kiến thức của bản thân mình. Và còn một lí do mấu chốt bí mật, không thể nói cho người khác được. Thế nên, tựu có khuôn mặt điển trai, thân hình cân đối, nhưng vẫn chưa có một mối tình thắt vai.

Giờ đây, hắn cầu mong trong đầu, hi vọng bà cô này không nói thích mình, nếu không chỉ đành xin lỗi mình chỉ xem cậu là một người em gái mà thôi.

Lê Lê nhìn chằm chằm Vương Hoàng, trên mắt hiện ra hơi nước, nhỏ giọt tí tách, khuôn mặt bừng đỏ lên, lắp bắp nói:

" Vậy..vậy cậu "
BAKA…

Lê Lê hét vào mặt Vương Hoàng, vẻ mặt đỏ chót phẫn nộ bỏ chạy rất nhanh.
Tuy nhiên, Đỗ Phong, Dương Bìn cùng ôm đầu đau đớn.

" Cô nàng mang năng lực tâm linh à " Đỗ Phong ôm đầu nói.

Vương Hoàng không bị tác động gì. Qua nhiều năm, dòng nước thần bí đó đã tôi luyện cho thần thức và tâm tình của Vương Hoàng trở nên vững chắc, không gì sánh nổi.

Ở xa xa chỗ bọn Vương Hoàng, một người khác cũng ôm đầu kêu đau đớn, đó chính là Khánh Tuyết. Cô nàng ở phía xa cảm nhận được được luồng áp lực trên người mình tựu đã biến mất, nên đánh chủ ý tới nơi này xem xét. Khi thấy bóng của bốn người Vương Hoàng thì định lao nhanh tới, thế nhưng không đề phong đã trúng ngay năng lực tâm linh của Lê Lê.

Vương Hoàng nhìn về phía tiếng Khánh Tuyết kêu, lao nhanh tới giúp đỡ

" Ukm, không ngờ vẫn có người ở gần đây, tưởng đã trốn hết rồi " Vương Hoàng nghĩ thầm

Tới gần hơn, Vương Hoàng hét lên: " Này, cậu không sao chứ?"

" Tôi không sao " Khánh Tuyết cũng trả lời, lúc này đầu đã đỡ choáng hơn, tuy vẫn còn ong ong.

Lúc này Vương Hoàng đã tới gần Khánh Tuyết, định đỡ Khánh Tuyết dậy thì bỗng nhiên đờ ra, vẻ mặt ngạc nhiên, kinh ngạc nói:

" Tiểu miêu "

'