Chap 2. Có thứ tình cảm hơn cả bạn bè.

Tuổi Đôi Mươi 1

Chap 2. Có thứ tình cảm hơn cả bạn bè.

.
Tôi và em, vốn dĩ rất thân thuộc. Nhưng lại thiếu hai chữ " duyên phận ".
Hồi đầu gặp em, tôi thấy em phiền phức ghê lắm. Hơn nữa, chúng ta chẳng phải người có một chút gọi là " quen ".
Tôi vẫn nhớ rõ cô gái ở bệnh viện nhi ngày ấy. Có ai lại như em không? Chắc không!
Em nói " này cậu tin không, dám đánh tôi, tôi mách bác sĩ tiêm mũi to cho cậu đau chết đi ".
Rồi cả khi, mẹ tôi hỏi em, sao phải nằm viện. Em đáp thật tỉnh bơ.
" Cháu vào thăm bác sĩ đấy. Với lại, chú út nói, thuốc là đồ tốt. Vậy không phải quá hời hay sao, ngày nào cháu cũng uống rất nhiều ".
Tôi nhìn em thật đáng ghét. Nhưng cũng chỉ vậy thôi.
Rồi em lại thân với em trai tôi. Đứa em song sinh ấy, hai người có vẻ hợp nhau.
Tính thằng nhóc ưa bát nháo, em cũng nghịch lắm. Thế nên, cứ nó đến thăm tôi, là lại có màn chào hỏi của bạn thân hai người.
Rồi, nhà tôi khá gần nhà em, người vui nhất là em trai tôi. Lúc về nhà, em hay qua nhà tôi phá, nhưng chẳng ai làm gì nên tôi cũng nhịn.
Lâu dần, em gần như là chủ nhà tôi luôn rồi. Nhà không có con gái, nên em được yêu qúy lắm.
Nháy mắt vậy mà tám năm, chúng ta thành bạn thân. Học chung trường, thời gian gặp nhau còn lâu hơn gặp người nhà. Dù ở đâu, em cũng ríu rít quanh hai anh em tôi. Vậy nên, đừng hỏi vì sao tôi bắt đầu thích em. Tám năm, tôi thấy vậy là đủ để an lòng thích em.
Nhưng, có thứ gì mà mãi đẹp đâu. Cũng như những ngôi sao băng mà em thích, dù đẹp cũng sẽ phải rơi xuống. Tình yêu của tôi cũng rơi theo niềm vui lớn của em. Em nói, em thích một người.
Tôi từng nghĩ sẽ nói cho em biết, trái tim tôi rất thích em. Nhưng để làm gì chứ? Khi mà em đang rất hạnh phúc. Và tôi, chỉ là bạn thân mà thôi.
Từ đó, tôi học cách che giấu, cũng vô thức làm em bất an.
Em hỏi tôi muốn gì? Tại sao lại đối với em như vậy? Nhưng em không biết, trái tim tôi ngày đêm đều đang hỏi tôi, yêu em, tôi sống tốt không?
Không, tôi sống chẳng tốt như vỏ bọc của tôi. Tôi sống khó khăn hơn em nghĩ. Nhưng tôi vẫn luôn cười với em. Bởi vì tôi sợ, chỉ một phút giây nào đó, tôi vì tình cảm của mình mà rời xa tôi. Và đến việc làm bạn cũng là xa xỉ với chúng ta. Tôi thật sự rất sợ.
Lại một ngày buồn hơn nữa, tôi nhìn em và người ta vui vẻ. Em còn muốn tôi và người ta làm bạn, tôi làm được sao? Tôi bỏ đi, em giận tôi, còn người ta an ủi em. Từ xa, tôi nhìn mà mắt như bị gai đâm, đưa tay lên ngực, tôi thấy tim mình đau.
Những ngày ấy, tôi còn vùng vẫy trong day dứt. Sau này, tôi thấy quen. Nhưng, tôi nhận ra tình cảm của mình, đã chạy ra khỏi nút thắt mà tôi buộc lúc mới thích em.
Tôi hay bỏ mặc em, em đã quen, cũng chẳng hờn giận nữa. Em còn nói, em chẳng muốn người ta hiểu lầm em. Thật hay!
Nhưng tôi là bạn mà thôi. Dù rằng tôi đau xót em còn nhiều hơn người ta.
Tôi nhớ mỗi lần em khóc vì người ta. Đau lắm, tim tôi đang gào thét, tôi chỉ muốn nói với em một điều. Tôi yêu em. Vậy nên, xin em hãy đến bên tôi, sẽ chẳng còn nước mắt hay buồn tủi nào nữa. Vì tôi sẽ chẳng làm em buồn vì tôi.
Lại thêm nhiều ngày buồn nữa, em khóc lóc dữ lắm, nhưng là em âm thầm thôi. Tôi ghét em lúc đó. Em ngốc nghếch biết bao. Mỗi lần vui, đều nói với mọi người, còn lúc buồn, mình em một mảnh cô đơn.
Tại sao em không để ý đến tôi? Tại sao em không khóc trên vai tôi? Và tại sao tôi không có cơ hội làm em cười nhiều hơn? Muôn ngàn lần tôi tự hỏi mà chẳng ai trả lời. Tôi mơ hồ biết, nhưng lí trí vì yêu em mà mụ mị. Mấy câu hỏi mà làm tôi rối tung.
Sẽ chẳng ai biết, em đang buồn, và tôi, kẻ đơn phương em cũng đang buồn. Bởi vì tôi ích kỉ, nên đã vui mừng khi em và người ta chia tay. Có phải đến lúc tôi đến yêu em rồi không?
Nhưng tại sao? Em lại lần nữa không cho tôi được yêu em. Tôi làm sai gì sao? Tôi đâu có làm em và người ta xa nhau?
Em xa người ta, tôi biết em buồn. Tôi cũng biết, tôi vui vẻ là sai. Nhưng người trong thiên hạ, lắm người cũng vậy mà.
Em hỏi tôi, em không đáng yêu sao? Tôi ngẩn ra, em cho rằng em không đáng yêu. Lúc tôi muốn nói, em lại hỏi, em không biết quan tâm sao? Tôi mau chóng muốn nói, nhưng em đã say ngủ.
Thật ra, em đáng yêu nhất, em biết quan tâm nhất. Ai cũng yêu qúy em, ở trường, người theo em, tôi đánh đến mệt. Em nhìn như vô tâm vô phế, nhưng em rất tinh tế, tính cách hơi lạc quan mà thôi.
Lạc quan, mà sao mắt em buồn quá vậy?