Tuổi Đôi Mươi 1

- NGU NGƠ -

(Đơn phương)
.
Tình yêu, nói thì dễ mà muốn làm thì khó vô cùng.
Đi nửa đời người, mấy ai nắm tay nhau?
Yêu một người không yêu. Đau có, buồn có, nhưng có mấy chút vui?
Vốn dĩ có thể cho người yêu mình một cơ hội nhưng lại kìm không được mà yêu một người khác.
Có duyên có phận mới nên thân thuộc. Nhưng đôi khi, thân thuộc rồi, mà duyên phận còn ở đâu xa?
Gặp sai người thì khổ. Gặp sai thời gian thì lỡ. Gặp sai duyên phận thì đau?
Đâu phải tình nào cũng là song phương? Làm người thứ ba cũng khổ lắm chứ. Nhận lại với cho đi đong sao cho công bằng?
Vậy nên, phải từ bỏ sao? Nhưng đành ư? Tình dở tình dang, khó lắm!
.
Chap 1. Đơn phương trước khi đến với nhau.
.
Trước khi đến với nhau, anh và em đều có khoảng dài đơn phương.
Anh thầm thương em, nhưng còn ngại chưa nói. Em thầm thương anh, nhưng còn mải làm cao.
Hai người ngày ngày cùng lướt qua, bỏ lỡ rất nhiều ngày tháng màu hồng.
Rồi, một ngày mưa, anh chàng hay ngượng cũng mở miệng.
" Anh thích em " chỉ đơn giản thế thôi sao? Em ngạc nhiên lắm.
Tính em hay chảnh. Vậy nên, lúc đó, em chỉ lạnh nhạt nhìn anh. Thậm chí, em từng nghĩ, thì ra, anh cũng chỉ vậy.
Anh thấy em im lặng, lo lắng lắm rồi thành xấu hổ.
Anh tham khảo đám bạn chơi thân mới đúc kết được vậy. Mà em cứ làm anh tưởng, em không thích anh, có chút thất vọng.
Đến lúc sắp rời đi, lại nghe em hỏi làm anh hoảng hốt.
" Này, mang ô không? " anh thề, từ lúc đó sẽ không tỏ tình với ai nữa.
Đám bạn lớp em đang gào hét bên cạnh, lần đầu anh đỏ mặt vì em. Ngơ ngác mãi mới trả lời được.
" Có " anh ước gì nói được nhiều hơn.
Em thật sự thấy hài hước, trước đây cũng có vài người tỏ tình với em, nhưng nào tìm thấy ai như anh. Xông thẳng đến lớp em, đùng đùng nói thích em, vậy mà lại định chạy.
Vậy nên em trêu đùa anh, kì thật, em có mang theo ô.
Chỉ đợi anh bật ô, em đã kéo tay anh lao ra làn mưa. Giữa tiếng mưa, vẫn nghe mấy đứa qủy lớp em hò hét.
Nhưng mà sau đó anh thật đáng giận. Em trả lời chưa rõ hay sao? Tại sao còn nghe anh hỏi " em đồng ý không? ". Em muốn đánh anh.
Anh cũng không rõ tại sao, nhưng lúc hỏi em, trong lòng anh đang tự mắng mình. Thật đấy!
Nhưng, chúng ta cũng thành đôi. Sau này, anh hay em cũng đành nhường nhau đi thôi.
Mãi sau này mới biết, anh thích em hai năm, còn em, từ lúc bị anh bám đuôi cũng âm thầm thích anh. Xem ra mình bỏ phí rất lâu.
Liệu có phải, anh trước mặt em sớm, em sẽ thích anh sớm.
Và mình chẳng phải đơn phương nhau phải không anh?