Chap 3. Yêu em day dứt.

Tuổi Đôi Mươi 1

Chap 3. Yêu em day dứt.

.
" Chào bạn, mình là em trai của anh ấy".
" Oa, là anh em sinh đôi sao? ".
" Ưhm ".
" Hai người thật giống nhau".
" Đương nhiên".
Lần đầu gặp em ở bệnh viện, chẳng hiểu sao lại bị em hấp dẫn, chắc tại đó là lần đầu tôi thấy có đứa trẻ dám cãi nhau với anh trai tôi.
Hai tháng anh trai phải nằm viện, tôi làm bạn với em. Hai tháng ấy, mình thân nhau đến lạ.
Tôi và em, hai đứa trẻ rất thích cười, lúc nào cũng bày mưu trêu đùa anh trai tôi. Vui vẻ biết bao, mà cũng ngây ngô biết bao phải không?
Anh trai ra viện rồi, tôi không được gặp em nữa, buồn lắm. Nhưng tôi có nhiều bạn mà, nên chẳng còn bao nhiêu buồn đâu, dù sao trẻ con đều dễ quên mà.
Lúc tôi tưởng rằng chẳng còn gặp lại nhau, em lại xuất hiện ở rất gần tôi. Tình cờ, nhà em cách nhà tôi không xa. Phải chăng, từ lúc ấy hai ta tồn tại hai chữ" duyên phận"?
Những trò chơi ngày bé, thật vui mà cũng thật đáng nhớ. Trong trí nhớ của tôi, hai đứa mình chơi nhiều nhất là trò gia đình, em nhỉ?
Một đám trẻ ríu rít bên nhau, diễn đi diễn lại một màn cô dâu chú rể. Vì em là cô bé duy nhất nên chỉ mình em làm cô dâu, còn lại thì thay phiên làm chú rể.
Mỗi lần đều chơi rất vui. Em còn nhớ không? Bộ mặt anh trai tôi, mỗi lần đều rất thảm. Tại anh ấy giống tính bố, đều ưa yên tĩnh.
Rồi, tôi bị mê hoặc bởi những tiếng " chồng" non nớt của em. Tôi thích em từ đó, tình cảm cũng lớn hơn theo sự thân thiết của chúng ta.
Có người từng nói, tình yêu đối với con nít là thứ dễ quên nhất, một đứa trẻ có thể nhớ nó thích ăn gì nhất, nhưng lại chẳng nhớ nổi nó đã thích ai, nhiều bao nhiêu. Nhưng cũng phải có ngoại lệ chứ, tôi cũng yêu em thật chân thành đấy thôi.
Chúng ta cùng lớn lên, tôi bao bọc em trong tình yêu non nớt của tôi. Cho em cả thế giới của tôi. Yêu em bằng cả lí trí của tôi. Vậy nên, tôi âm thầm chờ đợi, đợi em thành cô gái có thể cùng tôi nói chuyện yêu đương.
Nhưng phải chăng tôi sai rồi? Nên mới để em lưu giữ một hình bóng khác. Một người chẳng phải tôi, một người xa lạ chưa từng quan tâm em. Một kẻ chen chân trong tình yêu lớn của tôi.
Tôi không hối hận vì đã dành quá nhiều để yêu em. Nhưng nếu thời gian có thể quay lại, chúng ta sẽ chẳng ai sai. Và tôi cũng sẽ làm em yêu tôi sớm hơn.
Chỉ chung tình với em, thế giới của tôi cũng trở nên nhỏ bé. Tôi biết em cười nhiều hơn khi bên người ta, nên tôi chôn giấu tất cả, chỉ mong âm thầm yêu em như lúc trước.
Nhưng mấy người được vui, tôi nhận ra, tôi buồn nhiều hơn. Nỗi buồn của người đơn phương, nỗi buồn của những ngày em vui vẻ nói về người ta. Thì ra, tôi cô đơn lắm, yêu em bao lâu chẳng thấy đau, vì một ai đó mà lòng tan nát.
Những ngày em ở bên người ta càng nhiều, và người bạn là tôi đây càng ảm đạm. Sự ảm đạm vì tình yêu không được đáp lại.
Yêu em quá lí trí, nên tôi chấp nhận cả người em yêu. Tôi vui vẻ làm nền cho hạnh phúc của em. Cảm giác ấy, tôi không thích được.
Giấu tình cảm để em chẳng áy náy, bởi tôi yêu em, nào phải lỗi của em. Vậy nên, em bảo tôi phải làm gì đây? Để tình yêu của tôi không thành hung thủ phá vỡ hạnh phúc lớn của em?
Đơn phương cũng đành thôi, nhưng tại sao tôi lại quá bình tĩnh thế này? Bình tĩnh đến nỗi cùng hai người đi hẹn hò. Nhìn hai người vui vẻ. Còn giúp hai người tìm nơi hẹn, giúp hai người chụp hình chung.
Tôi ước gì, người cùng em trải qua là tôi. Tại sao tôi lại chỉ được bên em trong những ảo tưởng mà thôi? Tôi ghét phải tự an ủi mình rằng, tôi cũng thân với em biết bao. Và em bên tôi cũng vui vẻ, cũng sẽ hạnh phúc. Tôi ghét nụ cười gượng gạo của mình mỗi lần gặp em.
Vẫn có đấy thôi, vẫn có sự quan tâm của em đấy thôi. Vẫn yêu đấy thôi, chỉ là em vẫn yêu người khác đấy thôi. Tôi thấy không đủ, và tim đau nhiều lắm.
Nhưng nỗi đau chưa đủ để tôi quên đi em. Chưa đủ để tôi yêu được một người khác. Vậy nên, dù đã rõ kết quả, vẫn yêu em đến cùng, dù biết rằng mình đang đứng ở họng súng, chỉ có thể đau mà thôi.
Chỉ là bạn, nên biến nhớ nhung thành những lời quan tâm. Chỉ là bạn, nên biến tình yêu thành âm mưu riêng mình. Tôi khổ sở lắm, em biết hay không?
Vì yêu, nhớ em phải nói sao đây? Vì yêu, nên biến yêu thương thành những lời nói dối. Đến bao giờ, tôi mới thoát ra được?
Rồi, em chẳng còn vui nữa, những ngày em khóc thật lâu, tôi đau lắm. Tôi hận mình, vì đã không giữ chặt em bên tôi, để rồi bây giờ người ta làm em đau, mà tôi chỉ có thể đứng nhìn.
Rồi có những ngày mưa, ánh mắt em trống rỗng bên cửa sổ, em nói em chia tay người ta rồi, em nói em rất đau. Nhưng nước mắt chẳng còn rơi, người ta có đáng để em khóc cạn nước mắt không?
Không còn ai bên em, tại sao tôi vẫn buồn như vậy, tôi không thể vui. Trái tim của tôi đã yêu em đến mức nào rồi?
Cô bé lạc quan mà tôi quen, lại đang ôm những vết thương mà chìm vào giấc mộng.
Em ngủ chẳng an lòng, em vùng vẫy trong những nỗi đau.
Trái tim thủy tinh của em, tôi phải làm sao thì nó mới được vẹn nguyên?
Nếu em biết thì nói với tôi được không? Nhìn em như vậy, sao đành lòng?