Chap 2.2. Tại sao không phải ai khác?

Tuổi Đôi Mươi 1

Chap 2.2. Tại sao không phải ai khác?

.
Lạc quan, mà sao mắt em buồn quá vậy?
Vì người ta không thương em? Hay vì người ta thương ai đó? Hoặc vì người em thương đã từng thương em?
Tôi biết, cái cảm giác yêu thương người đã từng yêu thương mình thật tệ. Dù tôi chưa được em đáp lại, vẫn sẽ hiểu cảm giác ấy.
Yêu em trong day dứt, vậy nên tôi càng đau hơn em.
Đơn phương là một trải nghiệm thật đau khổ. Đơn phương một người cũ càng đau khổ hơn.
Yêu một người chưa từng yêu mình, một chút ấm áp được nhận đã xóa đi những vết thương. Yêu một người cũ, bởi đã nhận quá nhiều ấm áp, nên khi đột ngột xa lại, trái tim lập tức tan vỡ.
Yêu người cũ, thật sự rất mệt phải không em? Nhưng sao em không từ bỏ, hoài yêu một người, chỉ là người từng yêu em mà thôi.
Tình yêu như cây xương rồng trong bạt ngàn nóng cháy. Vì quá khắc nghiệt mà toàn thân phủ gai. Vì đã trải qua tất cả mưa gió cùng bão cát, bông hoa rực rỡ tắm nắng giữa biển cát vàng.
Có đôi lúc, em kiên cường đến đáng thương. Em hay khóc, nhưng trước mọi người luôn là nụ cười vô tư. Em vui không, khi chẳng ai kịp thời xoa dịu trái tim đau của em vì sự ngụy trang xinh đẹp ấy?
Nếu em thực sự vui, vậy có phải tôi cũng nên tìm em học hỏi?
Lại buồn và buồn nối nhau triền miên khi em yêu một người.
Ừ, thì em yêu ai cũng chẳng sao. Trách, nên trách tôi chậm thôi. Bởi, khi tôi còn đang mải đau xót thay em, người khác đã đến rồi.
Em bảo tôi phải làm sao đây? Bản thân tôi bây giờ, thảm lắm rồi.
Tôi muốn nói, mà nói không được. Tại sao? Tại sao em lại không yêu ai khác ngoài kia? Tại sao, người em yêu phải là người tôi yêu qúy nhất? Tại sao em và em trai tôi lại yêu nhau?
Tôi thật sự muốn đánh đứa em yêu qúy của mình. Đánh đến khi, em yêu tôi được không?
Giá mà, người em yêu là một kẻ xa lạ. Phải chăng tôi còn có thể hét lên với hắn ta, tôi yêu em biết chừng nào. Hoặc ít ra, có thể hỏi em, tôi bên em lâu như vậy, tại sao lại để kẻ khác đến yêu em?
Nhưng, người đó là em trai tôi, là người giống tôi hơn cả trong gương. Tôi tự hào về em trai mình, và tôi hiểu rõ nó.
Có phải lần này, tôi cũng phải tự hào về nó không? Hay tôi phải thật tâm chúc phúc khi bên em có người tốt với em như tôi?
Không, tôi không muốn! Nhưng, tổn thương hai người, tôi làm không được. Mà làm không được thì phải từ bỏ thôi.
Đau, tôi đau lắm. Nên xin hai người, cho tôi ích kỉ một lần thôi, duy một lần mà thôi. Được không?
Tôi đã đánh người em yêu. Đúng, là người em yêu, không phải là đánh em trai tôi. Và lúc ấy, tôi đã khóc.
Khóc, khóc cho sự xoay vần của tôi không theo kịp em. Cũng khóc cho dòng máu đang cuộn trào. Biết làm sao được khi chúng ta gặp nhau quá chật trội ở ngã rẽ định mệnh ấy.
Biết cô đơn, mới biết hạnh phúc, nhưng đến bao giờ, hạnh phúc mới va phải tôi? Tôi không trách ai cả, chỉ đau xót những ngày không tên.
Rồi, đến lúc nên xa em. Ba năm thành tâm chúc phúc cho em. Ba năm bảo vệ đứa em trai. Ba năm để ghi nhớ em vào trí nhớ. Hôm nay, tôi xa em.
Còn nhớ, lúc tôi kéo đứa em trai và chất vấn về quan hệ của hai người. Tôi sững sờ biết bao nhiêu.
Giống nhau làm vậy, mà cũng khác biệt làm vậy!
Chúng ta, ba người bên nhau. Từ lúc đầu, em trai tôi đã yêu em. Vậy phải dồn nén mà vui vẻ nhìn em, có phải còn đau hơn tôi?
Tôi bỗng thấy hài hước. Tôi tự nhận yêu em như vậy, nhưng có người còn yêu em hơn tôi. Điên cuồng cỡ nào?
Lúc tôi nhìn hai người mờ đi trước mắt, tôi biết, tôi mong cả hai đều hạnh phúc. Vậy nên, đã ở bên nhau, nhất định phải thương nhau nhiều hơn nữa.
Còn tôi, sẽ có người tôi muốn yêu thôi. Nên tôi sẽ chẳng còn đau nữa, phải không em?