Chap 3.2. Tất cả vì yêu mà thôi.

Tuổi Đôi Mươi 1

Chap 3.2. Tất cả vì yêu mà thôi.

.
Nhìn em như vậy sao tôi đành lòng?
Vậy nên, mặc kệ ai nghĩ gì, tôi vẫn điên cuồng cùng em. Tất cả những điều tôi làm, đều vì yêu mà thôi.
Yêu em, tôi luôn theo sau em. Nên tôi chỉ nhìn thấy những điều mà em nhìn thấy.
Em đau lòng, tôi cũng đau lòng. Em đau vì người ta, còn tôi đau vì em. Có đôi khi cứ luôn xoay vòng như vậy.
Có người từng nói, một con người càng lạc quan, khi gặp chuyện làm họ quan tâm, họ sẽ càng bi quan. Xem ra, đó là chân lí.
Em yêu người ta, tôi không sao cả. Em đau lòng vì người ta, tôi cũng sẽ cố ổn thôi. Nhưng em tự tổn thương mình, tôi sẽ đau đớn lắm.
Người ta không thấy, tại sao em còn nhớ mãi người ta? Còn tôi luôn nhìn em, tại sao lại để tôi thấy em đau khổ?
Những ngày cuồng quay với em kéo dài. Em khóc, tôi im lặng bên em. Em uống say, tôi chờ em say ngủ, vỗ về những nỗi đau của em. Nhưng chẳng đủ. Tôi nhận ra, kẻ đơn phương là tôi đây, hóa ra đã biết cảm giác thất tình.
Thất tình vì em chẳng yêu tôi. Thất tình vì em thất tình. Và thất tình vì tôi đánh mất chính mình.
Em nói, cho em đau lần này nữa thôi, rồi mai tỉnh dậy, em sẽ từ bỏ. Tôi đã đồng ý với em. Để rồi, tôi nhìn em dần tan rã trong vô vọng. Thật đớn đau làm sao!
Đêm đó, tôi và em uống, uống tới khi tôi say men rượu. Và một chút ấy, tôi không bao bọc được em.
Vì tôi say trước em, nên em mới uống tới xuất huyết dạ dày. Có lẽ tôi cũng say rồi, say trong tình yêu tuổi đôi mươi. Nên tôi điên cuồng uống, uống tới khi tôi cảm nhận được cơn đau giống em. Hai chúng ta cùng nằm viện, cùng một bệnh, có chút không biết phải nói gì.
Em có biết không? Đôi lúc em nói tôi sống thật tốt, không yêu ai, sẽ chẳng buồn vì ai. Nhưng, em đâu hay, vì yêu nên tôi mới không buồn.
Không phải vì tôi không biết đau, mà bởi đã quen nên tôi học được cách che đậy. Yêu em, chỉ mong em hạnh phúc, vậy còn tỏ ra muộn phiền làm gì?
Lúc mới gặp nhau, chỉ là thích một chút. Trái tim càng lớn lên, một chút ấy đã nhiều thêm, thì ra, đó là yêu. Tôi dùng lí trí để yêu em, nên muốn em hạnh phúc.
Những ngày tháng chìm đắm không mục đích ấy, tôi ngộ ra rất nhiều. Yêu nhiều hay ít đâu quan trọng, trong trái tim chứa lấy đối phương là yêu. Yêu dài hay ngắn đâu hề gì, miễn là bên nhau luôn vui vẻ. Cho đối phương những gì đâu phải để ý, quan trọng là cách cho đi. Và tôi biết, yêu em đúng cách mới là tốt nhất với em.
Rồi em không buồn nữa, bắt đầu quay lại những ngày chưa yêu ai. Nhưng dường như em sợ việc phải yêu thêm lần nữa.
Em nói, em quen rồi. Quen với trái tim rạn nứt, quen với những vết thương. Nên cũng quen luôn cả việc em không buồn. Nhưng em ơi, quên rồi thì tốt, còn quen rồi, có khi nào em cũng giống như tôi, đánh mất bản thân.
Một ngày không tên nào đó, em nói, em muốn yêu tôi. Là vì muốn tôi thế thân ai đó sao? Hay vì muốn quên đi ai đó? Tôi không rõ, nhưng tôi đang vui.
Cuối cùng cũng chờ được ngày em cùng tôi nói lời yêu đương. Nhưng tại sao tôi vẫn không thể vui thế này?
Có lúc tôi thật hận ông trời. Tại sao đùa dai với tôi, tại sao lại làm tôi day dứt?
Cho tôi giống một người, lại cho tôi yêu người mà anh ấy yêu. Tôi phải làm sao bây giờ?
Lại giống những ngày bé, cùng muốn thứ gì, sẽ cùng chia sẻ, hoặc cùng từ bỏ sao? Không, chẳng thể làm vậy.
Tình cảm nào phải thứ có thể sẻ chia. Nhưng phải từ bỏ, cả hai chúng tôi đều không thể. Em nào phải đồ vật nói thích thì lấy, em là một người cũng biết vui biết buồn, và em đáng được trân trọng.
Hai anh em tôi hẹn nhau ở một nơi mà em không biết. Lần đầu tiên phát tiết vì em, cũng là lần đầu tiên chúng tôi đánh nhau.
Anh ấy hỏi tôi, yêu em bao lâu rồi? Tôi nói, gần bằng thời gian tôi quen em. Một thoáng ấy, anh trai tôi sững sờ dừng lại. Một thoáng ấy, tôi đánh trúng anh. Anh chẳng nói gì mà bỏ đi.
Khi em xuất hiện và lo lắng về vết thương của tôi, tôi thấy bàn tay anh trai tôi nắm chặt, sau cùng là run rẩy rời đi. Tôi biết, anh ấy đã từ bỏ. Từ bỏ em, cũng là vì anh ấy luôn không muống làm chúng ta áy náy.
Ba năm dài, tôi biết anh ấy đắng cay thế nào. Vậy nên tôi chia sẻ, để anh ấy và em làm bạn thân như xưa.
Cuối cùng, anh trai tôi cũng không muốn ở lại. Có lẽ sau này anh sẽ hạnh phúc.
Tôi thầm mong ước như vậy.

Chương mới hơn