Tôi Mạnh Và Cô Đơn Như Một Con Quỷ

Chương 10:Hiếu

Một căn biệt thự đâu đó,tại đấy tiếng nhạc ồn ào xình xịch kèm theo đó là những tiếng cười điên loạn của đám người trẻ tuổi.

Nhìn vào đấy người xem chỉ còn lắc đầu thở với đám thế hệ trẻ ngày nay.

Những điệu nhảy không giống ai,lắc lư như điên dại,những lời xu nịnh khích đểu,hít những thứ độc hại mặc dù vẫn biết những vẫn lao đầu vào.Haizz

-Ten ten ten ten,tèn ten tén ten,ten ten ten ten,tèn ten tén tèn,ten ten ten ten,tèn ten tén tèn,tèn tén tèn,tèn ten tén....Oăn Tu Truy Gâu.....Anh em ơi quẩy lên.....Quẩy Lên....

Trong đám người đang nhảy điên loạn kia có một người đang lách qua một cách chật nếu để ý kỹ thì hắn đã bị thương ở chân nặng nề bước những bước khó nhọc,đến trước cửa phòng có hai tên bảo vệ,hắn hất hàm

-Bảo anh Sơn Ka là có Hiếu muốn đến gặp

Một trong hai tên bảo vệ nhìn Hiếu một lát rồi bước vào trong,độ chừng một phút sau tên bảo vệ cho hắn vào.Bước vào căn phòng Hiếu đã ngửi thấy cái mùi ngai ngái của tình dục,hắn thầm nghĩ

-Chắc lại đang "thụt" gái

Tệp tễnh bước đi,Hiếu hướng đến căn phòng chính,mở cửa ra hắn nhìn là một thanh niên tầm 24-25 tuổi khá là đô con,những cơ bắp cuồn cuộn được phơi bày thêm đó là gần như toàn bộ cơ thể được "tha thu",khuôn mặt thì có vết sẹo thẳng dọc sống mũi nhìn trông đến phát sợ,trên miệng phì phèo điếu thuốc,hai tay thì đang sờ soạng ngực hai cô gái trẻ,còn hai chân thì được hai cô gái khác xoa bóp.

Sơn Ka nhìn thấy thằng em họ Hiếu đến cũng bất ngờ chỉ vào cái ghế thay cho lời nói

-Ngồi,Mày đến có việc gì? Sao không đi học đến đây mẹ mày lại nói mẹ tao,mẹ tao lại rầy tao

Hiếu vốn rất sợ ông anh họ này nhưng mà nhờ cái hơi danh của ông anh họ mà Hiếu có thể vênh váo khắp nơi,Hiếu gãi đầu

-Kìa anh,lâu lâu em mới đến đây,yên tâm mẹ em không biết đâu

Sơn Ka cầm điếu thuốc nhả hơi khói trắng rồi nhấp một hớp rượu liếc nhìn phía dưới chân Hiếu,híp đôi mắt hờ

-Chân làm sao thế kia?

-Anh Sơn,anh phải làm chủ cho em,em bị người đánh,em uất quá,giờ đi không đi được

-Clm,chắc mày lại trêu bọn nào hả,mà đm lần trước 4 tháng gần đây mày tự ý gọi người của tao đánh bọn quận 6,làm tao phải sống mái với thằng trùm,giờ còn đang căng đây,đm nó chứ

Hiếu bò cả người ra sàn ôm lấy chân Sơn Ka khóc lóc thảm thiết làm những người ở đấy nhìn Hiếu với ánh mắt khinh bỉ.

Nếu bạn làm ở đây bạn sẽ thấy Hiếu vô sỉ đê tiện tiểu nhân đến mức nào,hắn sẵn sàng bán đứng tất cả chỉ để đạt mục đích của mình.

Tỉ như là hắn dám ăn cắp tiền của Sơn Ka mấy chục triệu chứ ít gì,cưỡng bức con gái nhà lành,kích động anh em trong băng Sơn Ka nổi loạn,vv....,nhưng trong thâm tâm hắn tất cả những việc hắn làm với mục đích là lật đổ anh họ hắn,để nắm quyền lực quận 14

-Anh,anh phải giúp,em chỉ xin anh lần này thôi

Sơn Ka khinh bỉ nhìn thằng em họ,cái loại chỉ biết dựa hơi thế này vô tích sự chẳng qua đây là em họ hắn,nếu không hắn đã cho một cước bay ra khỏi đây rồi

-ĐM,tao nói trước chỉ nốt lần này thôi,mày là thằng đàn ông thì mày nên tự đối mặt,đừng có tý cái lại gọi tao ra,tao không rảnh đến mức đó.

Hiếu vui mừng gật đầu lia lịa

-Vâng,vâng chỉ lần thôi,từ giờ về sau em không làm phiền anh nữa

-Ngày mai tao cho người đến trường mày,nên nhớ là kín kẽ thôi

-Vâng,anh yên tâm

---------

Thế Thành đang đứng trước một bao cát,hắn lùi lại đứng cách đó chừng 3 mét và đứng im.Hắn hít một hơi thật sâu,lưng hơi khom,chân phải đặt phía trước,còn chân trái dặt phía sau,hai giơ thế thủ giống như boxing

Vụt...Thế Thành lao nhanh phía trước như tia chớp tiến thẳng,ngay khi gần bao cát Thế Thành tung ra cú đấm dạng snap

-Thuấn Thiết Toái-Bạo....Cú đấm va chạm bao cát không tạo tiếng động nhưng......Kịch Kịch nhưng tiếng khung bao cát bắt đầu rung lên sau đó Rào.....Rào....Tại cú đấm nó đã tạo một vết lõm trước và sau bao cát

Thế Thành lấy khăn lau mồ hồi rồi cười lớn

-Cuối cùng cũng làm chủ được chiêu mới,uy lực không kém Thủy Thiên Thủ không những vậy lại có thể đánh nhiều hướng khác hơn hẳn Thủy Thiên Thủ chỉ đánh được một hướng

Ngước nhìn lên bầu trời ban đêm

-Thật nhớ hồi đấy

---------

-Ồ nhóc đến sớm đấy.

Thế Thành chạy đến thở hồng hộc lau lau cái mặt ướt đẫm mồ hôi

-Ch...Cháu...r..rất...phấn khích

Người trung niên cười nhạt rồi hỏi

-Trước khi ta dạy cho nhóc thì nhóc nên biết là thứ nhóc học không phải là võ thuật,thứ mà ta dạy cho nhóc chính là Nghệ Thuật Sự Sống Và Cái Chết

Thế Thành lơ mơ nhắc lại

-Nghệ Thuật....

Người trung niên bật dậy đến gần Thế Thành một tay nam trung niên ra với tốc độ mà mắt thường không thể thấy được đánh vào ngực Thế Thành.Thế Thành ngã khụy xuống,lồng ngực hắn như vỡ ra,các mạch máu dừng lại,Thế Thành như chuẩn bị gặp tử thần thì nam trung niên lại dùng tay đánh vào huyệt Kinh Môn

-Đùa nhóc thế thôi,nhưng mà phải để nhóc trải nghiệm cái chết thì nhóc mới có thể nắm bắt được các chiêu thức mà ta dạy,ta có thể vừa giết được đối thủ nhưng cũng có thể cứu được đối thủ,mỗi sát chiêu mà ta dạy sẽ có chiêu đối nghich lại

Dường như vẫn còn dư động sau chiêu vừa rồi nhưng Thế Thành vẫn cố đứng dậy phủi phủi quần áo lấm đất

-Vậy tên của thứ mà chú dạy có tên là gì?

Ánh mắt nam trung niên như lạc vào ký ức quá khứ nhưng hắn lại hồi phục rất nhanh xoa xoa cái đầu Thế Thành

-Thứ mà ta dạy cho nhóc có tên là Nadashinkage-Nghệ Thuật Sự Sống Và Cái Chết

-Chú,chú có thể nói qua tiểu sử của phái này không,cháu muốn trước khi học phải tìm hiểu qua đã

-Ừ,để ta nhớ lại xem,đúng rồi,Nadashinkage là một phong cách võ thuật hỗn hợp chỉ có những người thừa kế của gia tộc Nadashinkage.Nó cũng có nguồn gốc với Yugenshinkage Ryu và Hagyuu. Nadashinkage lần đầu tiên được sử dụng trong Thế chiến 2,và nó được một nhóm sát thủ đã sáng tạo nên

-Ý,phải là người thừa kế mới học được mà cháu lại không phải làm sao giờ

Nam trung niên nhìn Thế Thành với vẻ ngây ngô,hắn như thấy lại mình lúc đó,hắn cúi xuống cười hiền

-Nói nhỏ cho nhóc biết ta cũng không phải là người thừa kế,bí mật nha