Tối Cường Khoa Kỹ Thế Kỷ 20 Tại Tu Chân

Chương 1: Chết

* Diệp Quốc *

*ting ting* Một âm thanh chuông đồng vang lên ý

"Xin " chúc " mừng " ký " chủ " đã " nhận "được " Hệ " Thống " Khoa " Kỹ " thế " kỷ 20 "

Một âm thanh máy móc lạnh lùng nhưng không lưu loát kêu lên trong não Tân Phàm, cái này Hệ Thống giống bị ngọng mà phải nặn từng chữ ra rất là khó

nghe.

- Ai, Ai mau ra đây cho ta, đừng có giả thần giả quỷ ở đây - Tần Phàm giật mình bắt đầu nhìn xung quanh chỗ tối om, nhưng không có phát hiện cái gì.

Hắn là một cái cô nhi, được một gia đình nhận nuôi, hắn là một cái quân sự đam mê người thiếu niên nhưng đến năm 19 tuổi, gia đình đó tai nạn mà chết vì

đó mà hắn thương tâm vô cùng, trong vòng 1 năm rượu bia cờ bạc chẳng mấy chốc bán luôn ngôi nhà
di sản của ba mẹ nuôi hắn để lại. Hắn thành một cái vô gia cư nói cách khác là một cái ăn mày và rồi 1 năm sau tại một con phố gặp được 1 lão già ăn mày

hàng xóm bẩn thỉu đứng ra khuyên hắn đừng sa vào mấy con đường tệ nạn đó.
Hắn chẳng những cảm ơn lại còn lại cáu gắt lại chửi bới " Lão Phùng, lão im đi, Lão biết cái gì mà nói hả, đừng có mà xen vào chuyện người khác ông biết

chưa ", hắn nói sau cái
quay đầu đi luôn, chẳng ngó ngang gì lão già vừa khuyên bảo hắn luôn. Nhìn vào sau lưng hắn thân mặc áo công nhân, ông lão thở dài nói " Thật là đáng

thương hài tử, gia gia không giúp được gì ngươi " Lão Phùng là cái hàng xóm của Tân Phàm, rất là tốt bụng, xóm trên phố dưới đều
biết ông ấy, lai lịch không biết, chỉ biết là ông ấy ở đây hơn 10 năm rồi. Đừng nhìn thấy hắn cư xử thiếu tôn trọng với người già như thế mà cho đó là tính

cách của hắn
hắn bình thường trước kính già sau kính trẻ, chẳng qua là Tân Phàm hắn hôm nay thua cờ bạc, nợ nần làm tâm tình hắn hơi ức chế, lại thêm máu men

trong người không có gì để phát tiết thẳng đi đến chỗ hắn ở
có mấy cái thùng đựng rác bị hắn đạp đổ, lộn xộn vô cùng. Ngủ qua một hôm, bình tâm suy nghĩ lại, hắn thấy hôm qua mình cư xử hơi vô lễ với Lão Phùng,

hắn định ra mua bát cháo để xin
lỗi ông ấy luôn, hắn mua xong đứng trước "Cửa nhà" Lão Phùng gọi Lão Phùng mấy cái. Nói là "Cửa Nhà" nhưng phải nói là cửa túp lều mới đúng hơn. Nhìn

trông qua rất là bẩn mà còn có mấy cái vải đen xanh vá lên mấy lỗ thủng lều.
Hắn đợi một lúc mà không thấy ai trả lời. Hắn tưởng Lão Phùng giận không muốn trả lời, hắn lại nói " Lão Phùng, là tại ta hôm qua hơi có chút men trong

người nên rất vô lễ với ông, nên ta xin muốn xin lỗi ông sự tình ngày hôm qua"
Hắn gập người trước cửa lều, cúi tầm 1 phút 24 giây mà không thấy ai trả lời, hắn bắt đầu cảm thấy không ổn, hắn nhẹ nhàng vén lều lên thì thấy Lão

Phùng đang nằm trên nền giấy Kartong mặt tái nhợt, tay có mấy vết xước, chảy máu, thân thể bầm tím
được cầm máu bằng mấy cái băng cá nhân trẻ con loại rẻ nhất. " Lão Phùng, Lão Phùng, có chuyện gì với ông thế " hắn vừa nói vừa lay nhẹ ông ấy dậy sợ

ông ấy đau người, hắn sống ở đây 1 năm nhưng Lão Phùng là người duy nhất chiếu cố hắn, có thể nói Lão Phùng là người thân duy nhất trên đời của hắn

trên mặt tràn đầy hốt hoảng lẫn lo lắng. Hắn muốn đưa ông ấy lên
bệnh viện nhưng căn bản lại không có tiền, Tiền bạc hắn đều cầm đi mua rượu uống rồi ăn mỳ gói sống qua ngày thỉnh thoảng thì mua rau xanh cho đạm

bạc.
Tiền công nhân phụ hồ lương tháng có mỗi 3000 tệ, trong khi tiền bệnh viện 3500 tiền viện phí, mà tuần sau mới được nhận lương, chỉ là đến lúc đó chỉ sợ

không kịp.
Ngón tay lão Phùng giật giật, đôi mắt bắt đầu chậm rãi mở khe mắt, nhưng ẩn trong đó là đau đớn toàn thân đến vô lực. " Lão Phùng, Lão Phùng ông tỉnh

rồi "
" là ai đánh ngươi!, nói cho ta biết, ta sẽ đánh hắn, dám khi dễ người già như thế này"
Lão Phùng muốn nói nhưng lại thôi vì Tân Phàm không có thể giúp hắn được gì, kể như là có thì hắn cũng không nói cho Tân Phàm vì hắn cũng không

muốn kéo hắn vào chuyện này,.
" Không có chuyện gì đâu, Tiểu Phàm ngươi về đi, nhanh lên a" Lão Phùng ôn hòa khuyên nhủ nói
" Không được, ta phải giúp ngươi, ngươi một thân bộ dạng chỉ sợ không chăm sóc được gì " Tân Pham nói một cách khẳng định
Tân Pham định an ủi hắn một câu thì đột nhiên một tiếng nói đằng sau lưng hắn cách xa 3 m, tiểu nhân này bốc lên một toản hắc ám.
" HaHa, Phùng Quang Phi cuối cùng ta cũng tìm thấy ngươi, hôm qua ngươi chạy rất nhanh nhá, làm ta vất vả tìm ngươi một hồi " Dáng người thấp bé nói

âm thanh có chút vô sỉ cầm trong tay một cây bút bá đạo khí trông rất
kinh người, hắn sau đó lại nói " Lão Phùng mau đưa ta Bí Thư, ta sẽ cho ngươi một cái toàn thây, thế giới này chỉ cần 1 người biết là đủ rồi, à cả tiểu tử

ngươi nữa ngươi cũng phải chết", Lão Phùng móc từ trong túi ngực ra một quyển sách cổ, Tiểu nhân thấy thế ánh mắt
bắt đầu sáng lên, ánh mắt tham lam hướng vể quyển sách, trông khát vọng vô cùng
Một tay giao một quyển sách cũ kỹ cho Tân Phàm rồi vội nói " Tân Phàm cầm quyển sách này, rồi chạy càng xa càng tốt, nhanh lên ".
Tân Phàm nói " Lão Phùng ta phải giúp ngươi ", " ĐI MAU " Lão Phùng tức giận quát, Tân Phàm không dám cãi lời bèn chạy càng nhanh, một tâm lo lắng

cho ổng, một tâm suy đoán Tiểu Nhân kia là ai nhưng bản năng
mách cho hắn biết người kia cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần nhìn thấy cái khí hắc ám bốc lên thôi cũng đủ phán đoán rồi. Ở một con phố, có hai đạo tia chớp

đụng nhau liên tục, một bên Lão Phùng, một bên cái kia Tiểu Nhân
nhìn trông thấy Lão Phùng đã rơi vào hạ phong, hắn hôm qua chiến đấu đã lưu lại hắn nội thương, sáng nay hắn toàn thân hắn vô lực căn bản không có

lực đánh chiến nhưng lúc nãy bất đắc dĩ phải vận dụng
Thôn Huyết Tâm Pháp, lấy máu làm chủ mà chiến đấu trừ khi hắn tuyệt đoạn võ học của chính hắn có thể sống thêm mấy năm nếu thế hắn sẽ trở thành

một lão già gần đất xa trời. Công pháp này ưu điểm là đòn đánh bắt đầu lực lưỡng tăng lên đều, tốc độ mau chóng, khí thế áp đảo nhưng cũng có nhược

điểm trí mạng đơn giản là một khi vận dụng
thì chỉ có một con đường vì mất máu mà chết. Tâm Lão Phùng đã lạnh hắn biết hôm nay là hắn phải chết, nhưng hắn cũng muốn câu thời gian cho " Tiểu

Phàm " chạy. Một khi hắn luyện được bí thư đó chắc chắn hắn sẽ lên con đường tuyệt thế cường giả, vì
nhân sinh hắn mà bồi thường cho hắn một con đường sáng. Nói đến đây hắn cũng cảm thấy có một phần nào an ủi, đơn giản là chết không hối tiếc. Hắn

định ra một tuyệt chiêu bảo mệnh cuối rồi cùng hắn đồng quy vi tận. Tiểu Nhân bên kia đang âm thầm bực bội, hắn muốn kết thúc nhanh Lão già này rồi đi

tìm tên tiểu tử kia, nghĩ đến một khi hắn lấy được
bí thư thì dị năng của hắn chắc chắn tiến lên đỉnh cao mới, coi như không luyện đến cảnh giới tối cao thì cũng là một phương bá chủ, hắn nhếch mép như

thế chả phải phong quang vô hạn sao, hắn cười lạnh. Rất nhanh chiến đấu sắp nhanh kết thúc. Một chưởng của Tiểu Nhân kia sắp đến ngực Lão Phùng,

Lão Phùng có thấy mà cũng không có lực mà né tránh
hắn chắc chắn phải chết không nghi ngờ, đột nhiên một áo công nhân người nhảy từ mái nhà trên xuống đỡ hắn hộ một chưởng, một quyền này khiến ngũ

phủ lục tạng hắn tan nát, mồm hộc máu bay xa 4 m, nếu không có người cứu chữa chắc chắn 5p sau sẽ đi tây thiên thỉnh kinh.
Tiểu Nhân cũng bất ngờ giật mình, hắn lại không nghĩ có người lại ra đỡ mình một chưởng, nhưng khi phát hiện là tiểu tử kia, tâm ý hắn lại vui mừng, như

thế chỉ cần giải quyết xong lão già kia thì đỡ tốn công tìm tiểu tử kia, hắn âm thầm đắc ý. Lão Phùng trong lòng ngây ngốc hắn không nghĩ
sẽ có người đỡ hộ mình một chưởng kia, khi hắn phát hiện đó là Tiểu Phàm, hắn chết lặng " Tiểu Phàmmmmm" hắn gào to mắt đầy tang thương ý tứ, "

Xuân Vũ vương bát đản ta liều mạng với ngươi aaaaa " một cỗ hận ý, hận thù bốc lên trong con mắt Lão Phùng, hắn nhớ lại 20 năm trước chính hắn tự tay

đưa Tân Phàm
vào trong trại cô nhi lúc đó tình thế bắt buộc không thể không làm như thế, sau 19 năm xa cách bây giờ mỗi 1 năm ở chung dù Tiểu Phàm không quen biết

hắn nhưng hắn lúc nào cũng quan tâm tới hắn mà bây giờ nhìn thấy hắn người hắn quan tâm nhất chết đi làm nộ hỏa hắn không kiềm chế được.
Nhưng như thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng phải chết không nghi nghờ. " BẠO HUYẾT THƯƠNG THIÊN QUYỀN, Chết đi " Lão Phùng hét to ánh mắt đầy

cừu hận hướng về Xuân Vũ, "Ma Lão Đầu ngươi, ngươi điên rồi," hắn nói lắp, rồi Xuân Vũ thi triển" Bạo Hắc Qủy Quyền " Hắn hét to một tiếng rồi lao vào

chiến đấu không đến 10 giây, hai cỗ thi thể trên ngực đều không có một vết thương nào nhưng ngũ phủ lục tạng
đã vỡ hết và chết không nhắm mắt. Nhân Sinh Không Ngờ, Thương Thiên Không Tính. Xuân Vũ căn bản không nghĩ tới một ngày hắn sẽ phải chết tại địa

phương chim không thèm ** này, còn Lão Phùng tuy chết không nhắm mắt nhưng trên mặt nhìn kỹ sẽ phát hiện hắn chết một cách thanh thản. Phố này

vắng vẻ, hai người đại chiến đồng quy vu tận về sau đều là ban đêm, hầu hết đều trong nhà căn bản đều không gây ra sự chú ý nào.
Nhìn trên trời, mây đen cuồn cuộn, bầu trời biến sắc, giông tố vù vù, trời bắt đầu mưa rầm rầm, mưa bắt đầu xả xuống, " tí tách " tí tách " có những tia

sét lờ mờ trên những đám mây đột nhiên bất thình lình một đạo sét to thanh thế bá đạo giáng xuống cơ thể đang hấp hối Tân Phàm và hắn chỉ đột nhiên

cảm thấy đầu đau kinh khủng, thân thể như nát rời và rồi cứ như thế hắn mất đi ý thức.

---


* Một bản nhạc thường niên của tin tức mỗi tối *

*nhạc*nhạc*
Bản Tin Thời Sự:

Một phóng viên nữ xinh đẹp đang tường thuật bản tin.
- Ngày hôm nay 12/16 người dân đã phát hiện 2 thi thể tại khu phố X, hai thi thể đều lục phủ ngũ tạng đều chấn vỡ, thi thể ông cụ bị thiếu máu, da quăn

queo, cảnh sát không xác định
được nguyên nhân dẫn đến cái chết cũng như thủ phạm!

Bản Tin thời tiết:

- Trời hôm nay mưa tầm tã, gió rất to, sét có thể bất ngờ đánh xuống, có thể đến ngày 12/19 mới hết mưa, mọi ngươi xin chú ý an toàn.

Bản Tin Thời Sự:

Một vụ giết người được phát hiện tại.........................................


* Tân Phàm là một cái 20 tuổi Mọt Rượu
* Tân Phàm hồi nhỏ đến 19 tuổi thích nghiên cứu quân sự (Vũ Khí yêu thích: Barret, AK47, Lục bạc)