Chương 2: Không Đội Trời Chung

Tình Yêu Nào Phải Ở Đâu Xa

Chương 2: Không Đội Trời Chung

Tiêu Hàn Phong liếc mắt nhìn thân hình bé nhỏ vừa đập vào người mình anh đưa tay phủi áo lạnh lùng bước qua coi Vân Vũ chẳng khác nào không khí thậm chí còn không bằng không khí.

Tiêu Hàn Phong rời đi Vân Vũ mới thu hết sự lạnh lẽo xung quanh mình lại chợt nhớ ra đằng sau mình vẫn còn một người

-Thật ngại quá. Vân Vũ ngượng ngùng nói

Cô thích Bạch Tùng Bách đã hai năm cô luôn dõi theo anh luôn chăm chú từng hành động của nhưng cũng chỉ từ xa mặc dù nhà anh ngay cạnh nhà cô hai người là hàng xóm của nhau thi thoảng có cùng nhau nói chuyện nhưng cũng không nhiều cô thích thầm anh không ai biết tình cảm ấy cứ chôn dấu cũng không hiểu tại sao hôm nay lại bộc phát

Bạch Tùng Bách cười tươi xoa đầu cô gái trước mặt

-Ừm. Được rồi em vào lớp đi

-Dạ... vâng..

Vân Vũ đang mải suy nghĩ lời của anh cũng không để ý lời Bạch Tùng Bách nói khi cô ngẩng đầu lên anh đã đi mất cô thoáng thấy như mất mát thứ gì đó.

-------

-Học sinh, nghỉ!

Cuối cùng cũng kết thúc một buổi học Vân Vũ phải ở lại do cô là lớp phó học tập nên phải chuẩn bị kế hoạch học tập cho lớp không cần thầy cô phân phó cô cũng tự biết trách nhiệm của mình.

-Két.. két

Tiếng cửa đột nhiên mở ra trước cửa người con trai tóc nâu khuân mặt lạnh lùng tưởng như cả người hắn đều là từ băng đúc ra. Nhìn thấy khuôn mặt ấy tâm tình đang vui vẻ của Vân Vũ thoáng trầm xuống không khí phòng học lúc này còn lạnh hơn cả khi đứng trược quạt mà bật mức to nhất

Tiêu Hàn Phong bước vào lớp tay ôm một chồng tài liệu cô Tô - giáo viên chủ nhiệm lớp 11c3 cũng là lớp của Vân Vũ và Tiêu Hàn Phong. Tiêu Hàn Phong ngồi bàn bên cạnh Vân Vũ, nói là bên cạnh nhưng thực ra lại cách một khoảng đủ để khiến hai người không chạm mặt nhau.

Vân Vũ liếc mắt mất 2s rồi đuôi mắt cụp xuống chăm chú xây dựng tiếp kế hoạch của mình.

-Ha..

Tiêu Hàn Phong phá tan không gian yên tình bằng một tiếng cười nghe kĩ lại thấy có sự khinh bỉ

Vân Vũ bất giác bị tiếng cười ảnh hưởng vô cùng khó chịu Tiêu Hàn Phong hắn có ý gì đây từ khi biết hắn tới giờ biểu hiện lúc này chứng tỏ hắn đang vô cùng đắc ý Vân Vũ thấy mình càng thêm khó chịu phải biết là từ trước đến nay họ đối với nhau như nước với lửa. Một người là lớp trưởng một người là lớp phó học tập nhưng lại đối đầu gay gắt và hầu như trên tất cả các phương diện chưa ai chịu nhường ai có thể nói họ là kẻ thù không đội trời chung cũng không biết kiếp trước gây tội gì mà kiếp này lại gặp phải đối phương.

Năm cấp 2 cô và anh học hai trường khác nhau nhưng thành tích đều đứng đầu hai ngôi trường đó hai người cũng không quá xa lạ gì nhau. Ngày trước trong một cuộc thi quốc gia cô và anh khiến ban giám khảo phải đau đầu khi không biết nên trao cho ai giải nhất cuối cùng phần thưởng bị chia ra. Lên cấp 3 họ thi vào trường đứng đầu trong thành phố và kết quả không ngoài dự đoán bọn họ lại cùng vào một lớp, cuối cùng chuyện đến cũng phải đến.

Ngày đầu tiên nhập học cô Tô đừng trên bục giảng vẻ ôn nhu thoáng qua nét mặt cô nhìn xuống đám học sinh

-Các em đây là lớp được coi là niềm tự hào của trường như vậy rất cần một lãnh đạo tốt có ai muốn làm lớp trưởng có thể bầu cử hoặc tự đề cử

Không khí lớp học xôn xao. Làm lớp trưởng có nhiều đặc quyền tất nhiên trách nhiệm cũng không ít.

-Em được không.