Chương 30: Bắt đầu chịu đau khổ
- Chao ôi, ngươi làm sao vậy? Trên đầu sao lại sưng vù như vậy? Bị ai đánh ư?
Lý Thành Trụ xấu hổ cười cười, phủi phủi bụi đất trên y phục, không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Thế nào? Cô đã luyện được bao nhiêu thanh phi kiếm?
Tiểu Ảnh lau mồ hôi trên trán:
- Thuận lợi vô cùng. Đã luyện thành hai thanh phi kiếm. May mà có bảo đỉnh tổ truyền mua từ binh khí điếm.
- Sao ít vậy?
Tiểu Ảnh liếc mắt sắc như dao nhìn hắn, ngọt ngào nói:
- Ca ca à, người ta là đi luyện khí, không phải đi ăn cơm. Mệt chết đi được.
Lý Thành Trụ cố gắng ổn định lại hai chân đang run rẩy của mình, lắp bắp nói:
- Cố gắng lên, ta đợi tin tốt lành của cô! – Nói xong, không quay đầu lại lập tức chạy đi. Không có linh lực hộ thân, Tiểu Ảnh tùy tiện dùng thần thái quyến rũ cũng đã có thể làm cho hắn không kìm chế được gây ra hành động ngu ngốc. Lý Thành Trụ trở lại phòng, cố gắng bình tâm trở lại, bất quá cũng phải nửa ngày sau hắn mới trở lại bình thường.
Có nguyên liệu và linh đan của Lý Thành Trụ, mỗi ngày Tiểu Ảnh đều luyện chế được một thanh phi kiếm, hơn nữa đại đa số là thượng phẩm phi kiếm, thi thoảng mới có một thanh trung phẩm phi kiếm. Kết quả này làm Lý Thành Trụ hết sức hài lòng. Nếu để tự thân hắn luyện chế, phỏng chừng tất cả đều sẽ là hạ phẩm phi kiếm.
Nếu không còn hy vọng chạy trốn, Lý Thành Trụ chỉ còn có thể đợi luyện xong toàn bộ phi kiếm, sau đó đem bán, phát tài một phen.
Mỗi khi Tiểu Ảnh luyện khí thì phủ Thành chủ lại được đặt dưới kết giới, Lý Thành Trụ cũng vô phương bước ra ngoài. Rảnh rỗi quá, hắn bèn tiến vào tàng thư các của phủ Thành chủ đọc sách.
Trải qua một tháng bổ sung tri thức, Lý Thành Trụ đối với luyện khí, luyện đan, trận pháp đều đã trở nên hiểu biết hơn trước rất nhiều.
Ngày hôm nay Lý Thành Trụ đang chuyên tâm nghiên cứu về một loại Ảo trận thì thấy trước mắt hoa lên, Cổ Linh Lung đã xuất hiện trước mắt hắn.
Nhìn nàng như cười như không, Lý Thành Trụ bất giác cảm thấy lạnh cả người.
Cái gì đến cuối cùng cũng đã phải đến!
Lý Thành Trụ cười nói:
- Đã lâu không gặp, Cổ đại nhân vẫn giữ được phong thái như trước. Ha ha!
Cổ Linh Lung lạnh lùng nhìn hắn:
- Nói xàm, ta đã biết cách làm thế nào để thu lại tiên linh khí trong cơ thể ngươi.
Thân thể Lý Thành Trụ khẽ run lên:
- Sao lại nhanh như vậy? Này…Cổ đại nhân, có thể cho ta thêm ba năm thời gian nữa không? Ta còn có một chút việc cần xử lý.
Cổ Linh Lung cười lạnh:
- Ba năm? Nếu ta nhớ không lầm thì Tiếp Dẫn Tiên Sứ chỉ còn ba năm nữa sẽ rời khỏi Thiên Phúc Địa Tái đại trận. Ngươi cũng khéo léo bày vẽ lắm đấy. – Đoạn tức giận, trừng hai mắt, quát lớn:
- Quên đi, ta không cần thương lượng với ngươi nữa. Cho dù ngươi không hợp tác với ta, ta cũng có có cách lấy lại tiên linh khí!
Lý Thành Trụ nhảy dựng lên la lớn:
- Đừng có bức bách lão tử quá đáng. Lão tử sẽ tự hủy Nguyên Anh!
Cổ Linh Lung dường như đã có sẵn đối sách, cười lạnh nói:
- Ngươi hủy đi, ta tuyệt không ngăn cản.
Lý Thành Trụ nhất thời cứng họng. Hắn làm quái gì có biện pháp nào có thể tự hủy Nguyên Anh? Linh khí cả người bị đóng băng, ngay cả Diệt Thần cung cũng không thể xuất ra, làm sao có thể tự hủy Nguyên Anh! Mưu kế của hắn đã bị phá hỏng, đành gượng cười nói:
- Có thể cho ta thêm vài ngày được không?
Cổ Linh Lung gật đầu:
- Có thể được. Mặc dù ta không muốn đợi thêm một khắc nào nữa. Tuy nhiên vẫn còn phải chuẩn bị một việc. – Nói xong lấy ra một bộ Tiên giáp - linh khí sung mãn, tỏa ra hào quang ngũ sắc.
- Bộ tiên giáp này do ta luyện chế. Ngươi cầm lấy luyện hóa, dùng nó để bảo vệ Nguyên Anh của ngươi! – Nói xong đưa Tiên giáp cho Lý Thành Trụ.
Lý Thành Trụ không khách khí, cầm lấy Tiên giáp cho vào giới chỉ.
Cổ Linh Lung cũng giải khai phong ấn trên người hắn, để hắn có thể luyện hóa Tiên giáp.
Suốt hai ngày, Lý Thành Trụ đều ở trong phòng luyện hóa Tiên giáp. Bộ giáp do Tiên nhân luyện thành, quả nhiên phẩm chất thật tốt.
Tu vi Lý Thành Trụ mặc dù đã là Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng vẫn không thể luyện hóa hoàn toàn Tiên giáp, phải nhờ Cổ Linh Lung giúp sức mới có thể thu Tiên giáp vào trong cơ thể, bảo vệ Nguyên Anh.
Nguyên Anh được mặc Tiên giáp, mặc dù vẫn bị khống chế, song nét mặt đã trở nên tươi cười vui vẻ.
Hỏi qua Cổ Linh Lung về tác dụng của Tiên giáp, Lý Thành Trụ cuối cùng đã đặt một cái tên cho Tiên giáp.
Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam!
Tiểu Ảnh sau khi biết chuyện này, mặc dù ngoài miệng chế nhạo hắn, song trong mắt lại không giấu được sự hâm mộ vị đại gia điên khùng này.
Lý Thành Trụ toàn thân tỏa ra tinh quang, ngồi trong một trận pháp do Cổ Linh Lung khắc họa. Cổ Linh Lung ngồi sau, song thủ mềm mại áp vào lưng hắn. Nếu là lúc bình thường thì đây cũng có thể xem là một hình thức hưởng thụ. Bất quá giờ phút này hắn nào còn lòng dạ để nghĩ hươu nghĩ vượn? Chỉ đành tập trung tinh thần, chìm vào trong Nguyên Anh, dùng bổn nguyên lực lượng bảo vệ tâm thần chính mình.
Cổ Linh Lung đã nói qua việc rút tiên linh khí ra khỏi cơ thể hắn là một việc làm hết sức nguy hiểm. Nếu không cẩn thận có thể dẫn đến kết quả cả hai người tẩu hỏa nhập ma. Bởi vậy Lý Thành Trụ mặc dù phẫn nộ song lại không hề dám tỏ ra sơ suất.
Sau khi tiến vào tàng thư các, Lý Thành Trụ đối với các kiến thức về Tiên giới đã tăng lên rất nhiều. Hắn hoài nghi, không biết tại sao Tiếp Dẫn Tiên Quang cải tạo cơ thể hắn lại chỉ có thể giúp hắn đạt đến Toàn Chiếu kỳ? Tiếp Dẫn Tiên Quang có khả năng tạo kim thân cho Tiên nhân, không lẽ chỉ có một chút tác dụng nhỏ nhoi đối với hắn như vậy thôi ư?
Nhưng sau khi được Cổ Linh Lung giảng giải, Lý Thành Trụ mới biết bản thân hắn thực ra mới chỉ hấp thu được một phần mười tiên linh khí của Tiếp Dẫn Tiên Quang mà thôi. Chín phần tiên linh khí còn lại vẫn nằm yên ở linh mạch trong cơ thể hắn.
Khí có hạn mà lực vô cùng. Tiếp Dẫn Tiên Quang cải tạo cơ thể Lý Thành Trụ, song vẫn ẩn hàm trong linh mạch của hắn. Nếu không, dám chắc Lý Thành Trụ sẽ nổ tung mà chết.
Cổ Linh Lung bây giờ chính là muốn rút ra lượng tiên linh khí vẫn nằm im trong linh mạch của hắn.
Cũng may là tiên linh khí trong cơ thể Cổ Linh Lung và Lý Thành Trụ đều xuất phát từ nguồn gốc như nhau. Cho nên chỉ cần một tia linh khí của nàng dẫn dắt, sẽ có thể kích hoạt tiên linh khí trong người hắn chạy đến. Điều này thực sự làm cho Cổ Linh Lung thở phào nhẹ nhõm.
Nói thì đơn giản, tuy nhiên khi áp dụng lại là chuyện thiên nan vạn nan. Cổ Linh Lung cũng phải cẩn thận khống chế tốc độ hấp thu của mình chậm lại.
Nguyên thần Lý Thành Trụ mặc dù trốn trong Nguyên Anh nhưng vẫn cảm giác được sự đau đớn khổ sở, khiến hắn không nén được kêu rống lên thảm thiết.
Mấy ngày nay, tu tiên giả trong thành mỗi khi đi ngang qua phủ Thành chủ lại được nghe thấy âm thanh thảm thiết này của hắn. Nhất thời đều nghi hoặc, không biết trong phủ Thành chủ rốt cuộc là đang xảy ra dị biến như thế nào.
Cứ như vậy, hàng ngày Lý Thành Trụ đều bị hành hạ đến chết đi sống lại.
Cổ Linh Lung vì an toàn mà càng ngày càng làm tốc độ hấp thu chậm lại. Vô hình trung lại làm cho Lý Thành Trụ càng thêm thống khổ dai dẳng.
Hắn cũng đã cảm thấy công lực bản thân bắt đầu suy giảm, ngược lại Cổ Linh Lung càng ngày càng trở nên rực rỡ, khí thế phát ra càng mê người.
Không lẽ đây là loại pháp môn "Thái Dương Bổ Âm" trong truyền thuyết? Lý Thành Trụ thậm chí còn nghi ngờ Cổ Linh Lung chính là hồ ly tinh tu luyện biến thành người.
Lý Thành Trụ mặc dù rơi vào tình huống bi thảm như thế, nhưng dưới bàn tay sắt của Cổ Linh Lung cũng đành cam chịu, vô pháp cục cựa.
Mỗi lần tiến hành rút khí xong, Cổ Linh Lung đều đưa linh quả Tiên giới cho hắn ăn để bổ sung lại linh lực mất đi.
Nhưng Lý Thành Trụ biết được linh quả này tuyệt không thể thay thế được lượng tiên linh khí đang mất đi trong cơ thể hắn. Linh khí và tiên linh khí vốn đã có cách biệt quá lớn.
Cuộc sống của hắn cứ như vậy trôi qua, chỉ có thể gói gọn trong hai chữ "thê thảm". Mỗi lần rút khí, Lý Thành Trụ đều rơi vào trạng thái chết không được sống không xong.