Chương 142: Tông Sư Nộ

Thiên Tà

Chương 142: Tông Sư Nộ

"Vũ Lân, cậu về đơn vị đi, không cần dậy nữa" giọng Trần Lập mệnh lệnh vang lên, trong giọng nói phát ra một sự hời hợt lạnh nhạt thấy rõ

Vũ Lân không phục. Hắn không chịu lùi bước cũng không nghe lời cấp trên

"Thủ trưởng, tại sao?"

"Không có tại sao, chỉ vì Lăng Tiêu cậu ta không muốn nữa!"

Vũ Lân lại càng thêm bốc hỏa dữ dội, bản thân hắn địa vị không nhỏ con ông cháu cha lại bản lĩnh lớn, tài cao học đại.

Hắn trong đồng lứa xuất chúng nhất nhân tài

Hắn là con đại thế gia, địa vị không nhỏ

Bởi vì thế hắn luôn có quyền trong việc lựa chọn công việc, thậm chí lựa chọn học sinh, lựa chọn lịch dậy, cả quân khu mật hắn chỉ phục tùng dưới Trần lão cũng không phải vì lão là cấp trên mà vì lão nay đã là tông sư.

Hắn, là chỉ dưới trần lão nhưng trên tất cả, hắn ngạo khí đầy mình

Hôm nay nghe lệnh mà tới đây, hắn tự nhận là mình có quyền dậy hay không dậy chứ không phải như bây giờ người ta đối với hắn muốn đuổi là đuổi

Lăng Tiêu sao, hắn là ai mà có cái quyền đó

Một thằng nhãi ranh miệng còn hôi sữa, vậy mà có thể tùy ý không phục dưới hắn, không tôn trọng hắn, còn tùy ý đuổi hắn đi như đuổi chó.

Lăng Tiêu là ai, hắn có tư cách này sao?

"Quân lệnh như sơn, cậu nếu còn dám kháng, trục xuất tổ 4"

Lời Trần lão lạnh buốt vang lên làm Vũ Lân khựng người lại trong chốc lát, nhưng sau đó hắn lại kiên định bước tới

Hắn không tin Trần lão dám đuổi

Hơn nữa hắn không nuốt nổi nhục này

Tiến gần Thiên Tà, hắn phát ra khí tràng cường đại áp bách tới, miệng mang ngữ khí hung hãn

"Cậu là học trò của tôi, chỉ có tôi mới có quyền quyết định việc học của cậu, hơn nữa làm học sinh thì phải biết tôn kính trưởng bối, kiểm tra lại đạo đức bản thân đi..gia giáo ở đâu."

Ánh mắt Thiên Tà lóe lên tia sáng sắc lạnh

"Ta mồ côi, chỉ biết lượm rác..chưa từng đi học...không có người dậy cũng có giáo dưỡng" giọng hắn bình đạm nhưng lại lành lạnh.

Ở bên cạnh, trần lão và Lan Mi lập tức cảm nhận thấy không khí phát sinh một sự biến đổi kỳ dị, cả người bất giác không thoải mái.

"Ah...thì ra là vậy, nếu cậu muốn làm học trò của tôi, sẽ còn phải học cách để làm người, học đạo đức nhân văn, tôi không dậy phế vật lại càng không rảnh mất thời gian cho mấy kẻ đốn mạt thiếu giáo dưỡng....cậu nghe rõ chưa"

Thiên Tà nhếch lên một nụ cười, ngay tại thời khắc này khắp trời một mảnh không gian chợt lặng ngắt không tiếng động, mọi nhịp sống đều giống như đã bị cắt ngang.

Trần lập với tu vi tiên thiên lập tức sắc mặt trắng bệch, toàn thân căng cứng không thể động, chân khí khắp người trì trệ, máu huyết ứ ngưng, tâm lý khủng bố tràn tới

Lan Mi trong ngắn ngủi liền như trời sụp đất nứt giáng lên đầu, toàn thân vô lực nhũn xuống, như một đạo bóng ma ập đến tâm lý sợ hãi mất khống chế, đứng chết trân ở đó run lên lẩy bẩy, mắt lớn trợn to

"Không sai, ta không có giáo dưỡng...không có cha mẹ, nhưng cũng vì như thế cho nên... Thế gian này không người có thể dậy ta làm người, lại càng không người có đủ tư cách trước mặt ta giáo điều....kể cả...ngươi"

Không có chân lực phổ ra
Không kinh thiên động địa

Nhưng mà chữ chữ như thiên lôi
Câu câu như luyện ngục

Trong chốc lát ngắn ngủi, cả bầu không khí liền lạnh lẽo đến kinh khủng

Vũ Lân tức thì bị loại khủng bố khí áp này tràn tới lấy lại lý trí nhưng lại cấp tốc bị cơn nóng giận lấn át

"Buồn cười, cha mẹ không dậy được không có nghĩa là người khác không dậy được, kiệt ngạo bất tuần...vô pháp vô thiên, hôm nay tôi không dậy cậu nên người, ngày sau sẽ thành họa của quốc gia...cho cậu cơ hội cuối cùng, ngoan ngoãn nghe lời tôi nếu không..."

Nửa đoạn sau của chữ "nếu không " ở đây dù là Trần lão hay Lan Mi đều rất rõ ràng đó chính là "đánh cho đến phục"

Nhưng mà bây giờ cả 2 người họ đều không cảm thấy phần đáng thương này thuộc về Thiên Tà mà ngược lại là thuộc về kẻ được mệnh danh "thiết thiết hoành sư" Vũ Lân, cái tên mà trong quân mật tổ 4 không ai không sợ.

"Vù...vù..." chỉ có tu vi võ sĩ luyện thể đỉnh phong, Vũ Lân lực chiến đáng sợ nhất đều nằm ở vũ khí và súng đạn nhưng trong quân mật hắn vẫn một thân chiến lực mạnh mẽ đồng lứa, không nói "chiến toàn thắng" nhưng có thể "đấu vô bại"

Quyền kình vừa lên, phong nộ rít gào khí thế to lớn.

Bất quá, xuất thủ trước mặt Thiên Tà.. hắn đủ tư cách hay sao?

Tại vì ngay lúc này, một trận kinh người khí áp từ trên người Trần lão phún dũng ra

"Oanh...ầm..." Vũ Lân lập tức như con dán bị loại khí áp này đè bẹp, mặt nghẹn thành mầu đỏ

"Phụt...ọc" máu tươi như không cần tiền phun ta dĩ nhiên một lần xuất thủ này Trần lão không hề nương tay.

Lan Mi run rẩy nhìn lão, nàng lúc này đã hoàn toàn bị sự rét buốt và uy nghiêm tông sư của lão chấn cho tim nhỏ muốn vỡ bể.

Đồng dạng là Vũ Lân cũng mang ánh mắt kinh khủng nhìn lão.

Nổi giận, đây là thật sự nổi giận rồi

Sát khí dàn dự tràn ra mang theo khí tức tử vong

Sắc mặt Trần Lập băng hàn như sương, rét lạnh như băng.

"Tạch...tạch...." mặt đất bị khí băng sương đóng kết thành băng

Sát khí cùng tiên thiên băng cương chân khí tản mạn ra.

Tông sư không thể phạm

"Thủ...thủ trưởng, ngài...muốn giết ta...tại sao...tại sao?"

Giọng Trần lão lạnh buốt vang lên
"Đừng tưởng cha ngươi là tổng chỉ huy quân khu thì có thể muốn làm gì thì làm"

Vũ Lân gân cổ lên oán độc trừng mắt dùng hết sức bình sinh vượt qua khí áp đè nén lên ngực cố thét lên.

"Vì sao....là vì hắn sao?"

Sự ngoan cố và độc đoán này lập tức liền chọc giận trần lão, cự áp chấn tới

"Hộc....phụt....ahhhhhh"

Chớ tưởng Trần Lập bình thường hiền lành dễ dụ, mấy chục năm quan trường, mấy chục năm quân ngũ, mấy chục năm nắm giữ trọng quyền, bây giờ lại càng tấn cấp tông sư, quyền uy không thể nói là không lớn, tại VN này đã thuộc vào tầng thứ cao nhất.

Tông sư là tồn tại không thể xâm phạm, dù bản thân lão dễ tính cũng không có nghĩa là có thể một lần lại một lần vượt mặt cãi láo.

"Cút đi, tổ 4 từ nay sẽ do Lan Mi làm đội trưởng"
Nói xong ông thu lại khí tràng tiến tới chỗ Thiên Tà nói một câu khiến người không thể tin nổi

"Lăng Tiêu, cậu muốn xử lý hắn thế nào xin cứ nói"

Vũ Lân còn chưa đi khi nghe câu này liền trợn trừng mắt không thể tin.