Chương 144: Phong Độn Phù

Thiên Tà

Chương 144: Phong Độn Phù

Trước cặp mắt không thể tin của Trần lão, Lan Mi thân hình Lâm Cuồng chậm rãi hiện ra, dưới chân đầu gối một bên quỳ dưới đất

Trên thân hắn mặc một bộ hắc y dạ hành mầu vàng nhạt che kín toàn thân, trên mặt còn đọng lại ánh mắt có chút sợ hãi lẫn khó tin.

"Ta...hiểu rồi, thì ra tình báo không tra ra, hơn nữa chính công tử cũng không thể chiêm pặc ra được ngươi, thì ra là ngươi dùng tới thứ đó.." giọng Lâm Cường bỗng nhiên bình tĩnh một cách khó hiểu, nói tới đây liền lấp lửng không nói nữa.

"Tốt rồi, lần này ta thua...bất quá một trăm mạng tử sĩ Huyết Sát sẽ không như vậy chết oan, thua thiệt lần này ta cũng sẽ gấp trăm lần thu lại..." nói tới đây Lâm Cường đưa mắt nhìn tới Thiên Tà, một đạo sát khí tức giận bùng lên cùng với vô tận tà dị.

Hắn nhếch lên miệng cười lãnh khốc hướng tới Thiên Tà phun ra một câu
"Còn ngươi...dám có can đảm xen vào đại sự của công tử, vậy thì cứ chậm rãi hưởng thụ những ngày tuyệt vọng ngắn ngủi của mình đi thôi, bí mật của ngươi đã lộ, tổ chức sẽ rất nhanh mở ra lần tuyệt sát thứ 2, lúc đó...chân trời góc biển, đều không có chỗ cho ngươi dung thân....hahahahahaha"

Trần lão ở bên nghe thấy mà trong lòng phát sinh nộ khí

"Hừ, sắp chết đến nơi còn ngông cuồng, ngày hôm nay ngươi còn nghĩ sẽ được thả về?" giọng ông thốt vang lên, chân khí trên người liền bạo phát

"Vù...vù...rắc" băng cương khí phủ tới lập tức liền muốn phong bế quanh người Lâm Cường.

"Bắt giữ ta,...hahahahahaa...trên đời ngoại trừ công tử ra, không có ai đủ tư cách bắt giữ ta..."

"Rắc...rắc..." băng cương khí tràn tới, lập tức liền trôi qua người hắn hệt như nơi Lâm Cường đứng đó không phải là nhục thịt mà là một đoàn không khí vậy.

Thân hình hắn cũng chậm rãi mờ đi, từng sợi hắc khí trên thân tràn ra bao phủ cả thân hình sau đó hắn toàn thân biến mất chỉ để lại một hình người mờ mịt bằng những sợi hắc khí cấu thành, tròng mắt còn giữ một mầu đỏ tươi gai mắt khiến người nhìn mà sợ hãi.

"Ah...đây là chuyện gì?" Trần lão không thể tin vào mắt mình, ông ta trở tay thành trảo chớp nhoáng liền vồ tới.

"Pụp.." nhưng một trảo này chụp vô đầu Lâm Cường lại chỉ vang lên một âm thanh này sau đó lướt qua không khí, còn nhân hình đó lại vẫn như không chậm rãi tổ hợp lại.

"Nhìn thấy chưa, có phải cảm thấy rất kỳ dị phải không, có phải các ngươi đang cảm thấy bất lực có phải không...hahahahahaaha"

Trần lão quả thật cảm thấy như thế, lão trở về bên cạnh Thiên Tà một lần nữa trông mong nhìn hắn.

Quả nhiên lúc này Thiên Tà động.

"Chủ nhân của ngươi....không tệ đâu, Ngươi cũng là một con rối không tệ"

Lâm Cường thu lại nụ cười đưa mắt hung tàn nhìn tới Thiên Tà, thân hình lại một lần nữa trở về hiện trạng máu thịt bình thường.

"Ngươi nói gì?"

"Bổn nguyên bị nô dịch, lấy thân mạch nuôi âm tà pháp bảo, sinh mệnh dâng hiến cho chủ nhân tu luyện....Huyết Dẫn tà pháp này tuy chỉ có 3 phần tinh túy, nhưng chủ nhân ngươi lại biết dùng trận pháp hoàn thành, thiên phú của hắn....đúng là không tệ"

"Còn ngươi, cam nguyện thành ma, tự nguyện dâng hiến, là một con chó không tệ...ngu xuẩn và trung thành"

Thiên Tà nhẹ đảo ánh mắt qua bộ quần áo dạ hành mà Lâm Cường mặc trên người, ánh mắt có chút thưởng thức sau đó lại đưa mắt quan sát hắn toàn thân khiến hắn bỗng chốc xẹp mất tự tin, toàn thân khó hiểu phát run

Ánh mắt này, thật giống như đang nghiên cứu cách chế biến một món ăn thịt sống tại chỗ ah.

"Ngươi....ý ngươi là sao?"

"Ta nói đã rất rõ ràng, cũng đủ nhiều, không cần được voi đòi tiên, ta cho ngươi biết chút sự thật trước khi chết là vì nể tình chút..."thịt tươi" giá trị của ngươi mà thôi"
Giọng Thiên Tà bình đạm mà như ác ma

"Chết, ngươi giết được ta sao...ngươi có thể thử" Lâm Cường tự tin

"Tốt thôi" nói xong Thiên Tà động niệm, Sơn Hải Đồ liền chuyển động, lĩnh vực xiết vào, nguyên tố khắp không gian liền mất đi cân bằng

"Ah...đây là...." sự việc vừa diễn ra, Lâm Cường liền tức thì mất đi mọi liên hệ với phong hệ lực lượng, hơn nữa đáng sợ đó là pháp y Tiềm Minh Giáp cũng mất đi liên hệ.

Càng đáng sợ hơn nữa, đó là trong thân thể giống như có cái gì đó đang bị lôi kéo trôi đi rồi tách ra khỏi cơ thể.

Thứ lực lượng này giảm bớt tới đâu là toàn thân lực lượng suy giảm tới đó, thậm chí ngay cả kích hoạt năng lực ẩn độn của Phong Độn Pháp thể cũng đang mất đi.

"Phù....phù...." thời gian không tới 15 giây qua đi, thân hình hắn đã hoàn toàn bại lộ ra ngoài không khí hơn nữa trông có vẻ vẫn đang không ngừng suy yếu, dần dần vô lực.

"Ah....không thể..không thể..."

Trong hoảng sợ, hắn dùng hết mọi cách vùng vẫy, cũng theo bản năng sờ tay lên ngực muốn kích hoạt chiêu số giữ mạng, nhưng mà ngay tại lúc này hắn lại càng hoảng sợ phát hiện...

Vật đã đó không còn

Khó khăn ngước đầu lên nhìn, hắn lại càng khủng hoảng khi nhìn thấy vật đó đã nằm gọn trên tay thanh niên kia

Phong Độn Phù

Một vật mà vị chủ nhân tặng hắn để bảo mạng. Có phong độn phù thế gian không người có thể giết được ngươi

Nhưng mà đáng tiếc, phù này còn chưa kịp vận dụng mà đã...rơi vào tay người khác mất rồi

"Tha...tha cho ta, ngươi cần biết gì ta đều sẽ nói, chỉ cần tha cho ta"

Tuyệt vọng đào tẩu, hắn biết nếu để cho quân đội VN bắt thì dù bí mật cỡ nào cũng không giữ được, hơn nữa muốn được chết đi còn là không dễ dàng, kết cục của hắn chỉ có thể dùng 4 từ "vô cùng thê thảm" để hình dung.

Bản thân hắn cũng chỉ là một tên trộm cướp, xảo hợp gặp chủ nhân được thu nạp truyền công nhưng mấy năm qua hắn cũng giết người không ít, hoàn thành những nhiệm vụ độ khó cực kỳ cao góp công lớn cho tổ chức.

Đối với tổ chức này hắn cũng chỉ có lợi ích giao dịch, không có tất yếu hi sinh vì trung thành.

Hắn mang huyết mạch trời sinh có thể ẩn độn, bản tính âm tính tàn nhẫn và nhát chết.

Chủ nhân hắn trước kia không sợ hắn phản bội đó là vì quá tự tin vào những thuật pháp bảo mạng cùng năng lực ẩn nấp của hắn.

Dùng giết người cùng hung sát khí tôi luyện hắn bản chất nhút nhát, dẫn hắn đạp bước vào ma đạo

Nhưng mà bây giờ, một sự việc mà ngay cả vị chủ nhân thông thái này cũng không nghề ngờ tới.

Trước một đối thủ còn chưa hề được chủ nhân hắn xem trọng.

Hắn bại lộ

Hơn nữa còn vô lực phản kháng.