Chương 149: Nhân Tình

Thiên Tà

Chương 149: Nhân Tình

"Ah, đây là chuyện gì..." Hoàng Chính Minh phát hiện bất thường, mặt liền biến sắc

Lực hấp phệ này vừa sinh liền như một con thuồng luồng hút nước, chỉ cần là nước..không gì có thể kháng cự và toàn thân lực lượng của hắn lại vừa vặn chính là nước

Cảm nhận thấy bất thường ngay lập tức hắn liền muốn bứt ra nhưng mà, đáng tiếc

Đã muộn.

"Vút...vút..." sức hút này liền mạch không đoạn, lực kéo lại lớn tới không tưởng dù vô số lần hắn muốn chặt đứt nhưng đều không thể.

Trong thân thể huyết mạch giống như nước bị quấy đục mà sôi trào lên, nước đã động, động mạnh đến gần như không thể khống chế, thể nội các loại chân lực huyết khí, thể mạch cốt cách đều đục ngầu hỗn loạn không thể suy chuyển, tinh khí thần không thể tập trung.

Âm dương đảo loạn mất phương hướng.

Ngay cả mệnh cách tối huyền ảo cũng phát sinh nhiễu loạn.

Sự nghịch loạn này

Kinh khủng trình độ đến nhân tâm đều chết khiếp.

"Ah...không...không được,...không được...ah..." càng cố khống chế thì càng bất lực, càng bất lực thì càng phát sinh hoảng loạn.

Trong phút chốc, tất cả ngạo khí đều tiêu tan để thay vào bằng sự sợ hãi.

Phút chốc này, hắn sinh ra hối hận

Nhưng mà ngắn ngủi thôi, sự hối hận lại bị sự suy yếu kéo tới làm cho khủng hoảng.

Trên ghế, Thiên Tà bắt chéo chân nghếch đầu lẳng lặng nhìn hắn.

Mặc kệ cho Bắc Minh Kim Chung tự do hấp phệ.

Xưa nay điều đáng sợ nhất của người giầu là phá sản
Đáng sợ nhất của võ giả là phế nhân.

Khi nhân loại đi đến tột bậc của sợ hãi, đường cùng của vinh quang. Họ sẽ cúi đầu

Hoặc là chết

Thiên Tà hắn cũng muốn xem, Thiên Tử mệnh cách sẽ làm ra lựa chọn gì lúc khoảnh khắc này.

"Cung chủ...nể mặt ta, tha cho hắn một lần đi.."

Thiên Tà không động, Tống Huyền liền quýnh lên

"Chỉ cần tha cho hắn, cậu muốn gì cũng được " lão đổi giọng bằng cách xưng hô trong phàm tục, hoàn toàn buông bỏ tư thế.

Nhưng Thiên Tà vẫn không động

Hoàng Chính Minh tuy ngạo khí quá lớn, bản tính kiêu căng khó thuần nhưng mà toàn Hồ Điệp Cốc lại chỉ có mình hắn là thiên phú tốt nhất, là kế thừa tốt nhất ah.

Càng đáng nói hơn, đó là hắn thuộc một thế lực quá lớn

Hoàng gia

Một gia tộc tu tiên cường đại, còn bản thân hắn lại thiên phú ngút trời được chọn lựa đi học tại Hồ Điệp Cốc chính là một loại bồi dưỡng cho gia chủ tương lai.

Một Hoàng Chính Minh không đáng nói, nhưng nếu một Hoàng Chính Minh mà có mệnh hệ gì lúc đó, Hồ Điệp Cốc khó lòng giao phó. Lúc đó mới là lúc Hoàng Chính Minh này mang đến tai hại chết người

"Lăng Tiêu, coi như Hồ Điệp Cốc thiếu cậu một nhân tình, chỉ cần cậu tha cho hắn"

Lúc này Thiên Tà mới đưa mắt qua nhìn lão coi như có chút vừa lòng.

Hồ Điệp Cốc thực lực cực mạnh, chính lão cốc chủ như lão cũng tự tin mình không thua ai nhưng mà đứng trước một Lý Lăng Tiêu vừa tràn đầy bí ẩn vừa ẩn chứa cả một Thần Thiên Cung đầy hấp dẫn.

Lão không thể trở mặt, tất nhiên đó chỉ là bện pháp cuối cùng nhất

Tống Huyền lâm vào tiến thoái lưỡng nan, xưa nay Y Cốc chỉ có người thiếu nợ mình chưa từng là mình để nợ người.

Vạn người cùng nợ họ khiến Hồ Điệp Cốc có được một lực lượng thế ngoại to lớn nâng đỡ, nhưng nếu họ nợ người..

Đó tuyệt đối là chuyện cực kỳ trọng đại, thậm chí có thể phải dốc đại giới nghiêng cốc thí mình cũng khó nói.

Cho nên nói đến câu này, lão ngậm đắng vào lòng còn Thiên Tà, hắn rốt cuộc cũng chịu động

"Uhm...không phải tồi, Cốc Chủ ngài nhớ lời này đó" Thiên Tà vẫn bình đạm nói chuyện, giọng điệu vẫn là trong võ đạo xưng hô tựa như không có tình cảm.

"Haha...được, chỉ cần không quá đáng ta cũng tuyệt không sẽ không thất hứa, cám ơn cậu"

"Uhm, chuyện nhỏ bỏ qua nhưng có điều..." Thiên Tà liếc ánh mắt qua Hoàng Chính Minh một cách bình đạm.

Nhưng qua cái ánh mắt này, ai nấy đều cảm thấy không khí lạnh buốt đi.

Hắn không nói, nhưng ai cũng sẽ hiểu

Bắc Minh Kim Chung thu lại

"Phù...phù..." Hoàng Chính Minh trực tiếp thoát lực suýt chút mềm nhũn ngã ra đất, chỉ miễn cưỡng đứng vững, cái đầu gục xuống ánh mắt lấp lóe sự thâm độc chứa đầy oán hận

Lúc này Thiên Tà lại tiếp tục nói

"Đêm qua tinh tượng thay đổi, đã xuất hiện thêm 6 vì đế tinh, 12 vị tử vi tinh, đây là thiên địa chọn lựa nhưng bất quá,...đó là phúc nhưng cũng là họa"

Thiên Tà cười cười nhìn Hoàng Chính Minh sau đó phẩy tay chào mọi người, rời đi

Lời của hắn nói đã đủ rõ ràng tại vì minh chứng ngay trước mặt rõ rành rành

..........

Thiên Tà cùng Bá Hổ bước ra ngoài để lại một đám người Hồ Điệp Cốc thẫn thờ ra tại đó.

Hoàng Chính Minh được dìu ngồi trên ghế, ánh mắt oán độc cực độ liếc nhìn theo bóng lưng Thiên Tà chậm rãi khuất dần.

Ngồi xuống, hắn liền vận công khôi phục, tuy nhiên ngay tại lúc này một sự thay đổi trong cốt mạch liền hiện ra

Kinh mạch của hắn kỳ dị khác người, cốt cách ẩn ẩn ý chí thiên địa tự nhiên. Bình thường khi tu luyện kinh mạch nhu động tới cốt cách dẫn cho mệnh khí luân bàn chuyển động sinh ra nội tức vô cùng đặc thù.

Nội tức này ẩn chứa một chút tiên thiên khí tức cùng với trời sinh một loại uy nghiêm đế vương, nhờ có nó mà hắn có được năng lực đế vương trời sinh chấn áp kẻ dưới.

Nhưng mà qua một trận chiến vừa rồi, nội lực vận chuyển lên không ngờ lại trực tiếp bị rút sạch 40 năm công lực suýt chút đưa hắn trở thành phế nhân.

Tuy rằng bổn nguyên chưa mất còn có thể tu luyện trở lại nhưng mà càng đáng sợ đó là toàn bộ đế vương khí tràn ngập khắp kinh mạch thể nhục và đại lượng nằm trong nội lực, dĩ nhiên lại không còn một mảnh

Nội lực dễ luyện, đế khí khó tinh

Chỉ cần có bảo dược, bảo đan liền có thể ngắn hạn tăng lên công lực, chuyện này đối với bối cảnh của hắn thì không phải chuyện khó.

Tuy nhiên đế khí tích lũy lại là chuyện khó khăn hơn nhiều, không nói là bây giờ mất đi gần chục năm thành quả tinh luyện đế khí tức là bây giờ hắn sẽ phải đề luyện lại từ đầu, nhưng vấn đề là bây giờ hắn lại so với người khác không khác là bao.

Đây chính là cảm giác như thiên nga bị đánh thành vịt nước, từ tâm cao khí ngạo một thiên tử lại thành một kẻ thiên phú chỉ bình bình như người khác thậm chí còn thua kém

Đây mới là cảm giác mà hắn tuyệt đối không cách nào chấp nhận nổi.

Đưa ánh mắt càng chứa đầy oán độc che dấu đi, thời điểm này mọi tội vạ đều bị hắn dồn hết vào người Thiên Tà, đưa loại thù oán này lên một tầm cao mới.