Chương 148: Thiên Tử Mệnh - Hoàng Chính Minh

Thiên Tà

Chương 148: Thiên Tử Mệnh - Hoàng Chính Minh

Sơn Hải Linh Cư.

Qua 3 ngày chuyển sắt cật lực từ rất nhiều công ty, nay Thần Thiên Tháp đã hoàn thành thêm được một phần lớn, tuy chỉ cao được thêm 6m nhưng lại mở được thêm 13 gian phòng, một tòa quảng trường lớn.

Có chỗ ở mới này 2 người Tống Huyền, Hồ Mị Nhi liền có chỗ ở lại.

Tất nhiên là trong thời gian ở đây họ lại gần như không hề ra ngoài, đơn giản là vì bế quan tu luyện.

2 người họ mỗi người đều có Mộc Đan, khi ở điều kiện tu luyện nơi này liền sâu sắc cảm nhận được lợi ích to lớn mà nó mang lại.

Tu luyện bây giờ lập tức liền trở thành một loại đam mê không thể dứt bỏ, lão Tống Huyền cũng thầm cảm thấy quyết định ở lại đây là sáng suốt tới cỡ nào.

Cùng trong ngày thứ 3 này, Hồ Điệp Cốc cũng thu xếp xong xuôi một chuyến dọn nhà, vận tải một chuyến máy bay tư nhân sang trọng chở đủ 30 người.

Sáng ngày hôm nay xe đáp tới nơi, trong ngắn ngủi thời gian liền cho Thiên Tà thấy được sự giầu có đến nứt đố đổ vách của cái Hồ Điệp Cốc được tính là ẩn thế y tông này.

Nhìn tới khu nhà xe, một đoàn những xe sang trọng cự vĩ nườm nượp xếp tới 10 chiếc.

"Chủ nhân, Sơn Hải Linh Cư..có ngoại địch xâm nhập" Bá Hổ trịnh trọng thông bá

"Uhm...kệ chúng" Thiên Tà đi thẳng một đường tới

"Cung chủ, ngươi trở về rồi!"
Tống Huyền vừa gặp hắn liền chào hỏi, giọng nói rõ ràng còn có chút nịnh nọt.

Bên trong một đám thiếu gia thiếu nữ nhìn thấy Cốc chủ thái độ này liền đồng loạt ngước mắt há miệng.

Thanh niên này trẻ tuổi như vậy không ngờ lại mang thân phận lớn tới như vậy, thật không thể tin nổi

Bất quá lúc này một đám thiên kiêu Hồ Điệp Cốc lại có tới hơn nửa đưa ánh mắt tới chỗ Thiên Tà chứa theo một loại ngạo khí từ tận xương tủy, dù bất kể Thiên Tà là ai cũng không đáng nói trong mắt họ.

Loại ánh mắt này hướng tới hắn không ngờ lại còn chứa một chút khinh thường lộ rõ trên mặt.

Đặc biệt nhất đó là một thanh niên đang ngồi ở vị trí trung tâm, tên này từ khi Thiên Tà đến đây tới giờ đều không hề đứng lên chào hỏi, ánh mắt không nhấc lên nhìn, mặt vẫn lạnh tanh vô cảm, ngồi vị trí đó lại ẩn ẩn sinh ra địa vị trung tâm.

Một đám thanh niên thiếu nữ và thậm chí là cả 3 tên trung niên trưởng lão khác trong nhóm đều giống như lấy hắn làm tâm điểm, tuân theo mệnh lệnh.

Thanh niên này khí chất cao quý khó gần, trong huyết mạch tựa như chảy xuôi khí áp đế vương khiến người người đều phát sinh tâm lý thấp kém trước hắn, đặc biệt là khi nhìn tới Thiên Tà.

Ánh mắt hắn lấp lóe một đạo kim quang, tựa như ẩn hiện một hư ảnh đế vương uy nghi bất khả xâm phạm, một loại ý chí cường hoành trực tiếp áp tới tựa như muốn thuần phục Thiên Tà quỳ gối dưới trướng.

Nhếch lên miệng cười cười

"Uhm, tiên thiên Thiên Tử Mệnh, tiên thiên Long Mạch, không tệ..." giọng Thiên Tà vang lên nhẹ nhàng tựa như vô tâm nhưng ngay tại lúc này.

Một câu vang lên, toàn thân hoàng giả khí của hắn liền trực tiếp bị vùi dập.

"Oanh...phù..." đế vương hư ảnh bị đánh tan trong chốc lát liền khiến một đám nam nữ như tỉnh táo lại.

"Uhm...ngươi, kháng được đế áp của ta, không tệ" giọng Hoàng Chính Minh vang lên, một câu chứa đầy cao lãnh, hư ảnh phía sau lại dâng lên, hoàng giả khí áp lại cường hoành bộc phát.

"Uhm...nơi này là nhà của ta, ta là chủ không phải ngươi.." Thiên Tà lại phun ra một câu.

"Phốc..." toàn bộ đế áp lại một lần nữa bị chấn tan.

Hoàng Chính Minh đáy mắt lóe một tia tàn nhẫn, đế áp lại dâng lên lần này hư ảnh đế hoàng vô cùng uy nghi, sát khí lẫm nhiên tựa như hung đế dẫn binh thảo phạt, nhất cử sát địch mạnh mẽ mà tàn nhẫn

"Hừ, dưới chân vổn đế vạn dặm đều đạp dưới chân, nhà ngươi..cũng không ngoại lệ.."

Chữ chữ như oanh lôi, câu câu như luyện ngục
Đế áp sát phạt phủ xuống, nửa chữ nghịch ngôn liền mâu vấy sơn hà
Nửa bước kháng lệnh liền huyết nhuộm trường không.

Hoàng Chính Minh bộc phát ra một khí thế hung sát mà bá đạo trực tiếp chĩa mũi nhọn tới Thiên Tà, đưa hắn công tâm sát lệnh.

Nhưng mà, lời hắn còn chưa nói xong Thiên Tà lại một lần nữa ung dung đánh tan
"Ta đã đủ khoan dung, nói một lần cuối nơi đây là nhà ta"

Hoàng Chính Minh lại một lần nữa uất nghẹn bộc phát hết tiềm năng kéo đế khí lên một tầng cao mới dĩ nhiên đã đạt đến đỉnh phong.

"Buồn cười, phục cho ta..."

Vô hình mà vô chất một loại khí thế thiên địa uy mãnh vô cương từ trời đất giáng xuống, tựa như câu hồng quán nhật, như vạn mã bôn đằng ầm ầm chấn phát kéo tới chỗ Thiên Tà đè nén tới hắn không thể dung kháng.

Tại lúc này, một chút áp lực đủ lớn để gây hại đến thân thể Bắc Minh Kim Chung liền tự ý hộ thân.

Chỉ thấy một đạo vô hình chuông ảnh hiện ra, không có mầu sắc một đạo kim chung nhưng mà vừa chạm tới bá đạo hoàng khí uy áp đó, đặc hữu lực lượng của chung liền bộc phát.

Bắc Minh chi lực, thôn phệ

"Vù...vù..."tựa như mở ra một cái động không đáy kéo hết mọi thứ vào trong

Một loại lực hút mạnh không thể tưởng bộc phát, đế lực chi áp của Hoàng Chính Minh không phải lực lượng hữu hình mà là một dạng thiên địa chi thế ứng hợp với trời đất mà sinh ra.

Loại lực lượng này chỉ cần tu vi đạt đến tiên thiên liền có thể dung hợp quán nhật với linh hồn và tinh khí luyện thành một môn khá cường đại thần thông.

Nếu là dạng lực lượng bình thường thì Bắc Minh Công đặc hữu tính chất sẽ không thể thôn phệ

Tuy nhiên Bắc Minh Kim Chung lại không phải tầm thường bắc minh thần công có thể so sánh.

Bắc Minh lực lượng như một cái hố lớn không đáy, mọi lực lượng đều thu thập, mọi thứ có lợi cho nó đều khơi lên dục vọng chiếm đoạt của nó.

"Vù...vù..." trong ngắn ngủi thôn phệ, trên bề mặt Bắc Minh Kim Chung liền hiện ra thêm một đạo hoa văn Đế Hoàng.

Hoa văn này thình lình lại giống hệt với đạo hư ảnh đế hoàng ẩn hiện trên thân Hoàng Chính Minh, hơn nữa

Hoa văn này sống động lại không chỉ có sự sát phạt hung bạo mà còn có sự điên cuồng.

Hoa văn này sáng chói hiện ra, nó điên cuồng tham lam dục trống thôn phệ, lực Bắc Minh hấp lực lại càng vì đó mà điên cuồng