Chương 29: Tiêu Phu Nhân

Thiên Biến Vạn Hóa Hệ Thống

Chương 29: Tiêu Phu Nhân

Tiêu Ngọc Nhược thân thuộc giọng nói này vô cùng, nhanh chóng quay người về phía cổng nhà nói " mẫu thân!, người cũng đến rồi ".

Tiêu phu nhân đã ra từ trước lúc khi Thiên Uy rời đi cơ, chẳng qua Tiêu Ngọc Nhược nàng quá để ý đến Thiên Uy mà không phát hiện thôi.

Đứng ở bên Tiêu phu nhân để ý xem từ nãy đến giờ, trông cảnh con gái của mình, đứng thần người ra nhìn Thiên Uy hắn đi xa, Tiêu phu nhân đã trải qua hoàn cảnh đó, sao mà không biết con gái của mình có chút tình cảm với Thiên Uy.

Nhưng Tiêu phu nhân rất tinh ý, đặc biệt với con cái của mình, nên không muốn đi bới móc, hay dò hỏi Tiêu Ngọc Nhược nàng làm gì, biết rằng chuyện tình cảm một khi mà muốn đến, làm như thế nào cũng không ngăn được, hơn nữa Thiên Uy hắn cũng rất tài hoa, không những nắm giữ trưởng tộc của Thiên tộc, để Thiên tộc phát triển nhanh chóng, mà ngoại hình Thiên Uy cũng rất là ưa nhìn,.. cho nên Tiêu phu nhân nghĩ để Thiên Uy cùng Tiêu Ngọc Nhược nàng kết thành một đôi cũng là hợp lý.

Tuy là suy nghĩ như thế, nhưng Tiêu phu nhân biết con gái của mình rất ngượng ngùng nên không có thẳng ý nói ra truyên tình cảm, mà Tiêu phu nhân nói với Tiêu Ngọc Nhược về vấn đề dịch bệnh sâu Tằm kia " không dài dòng nữa!, thế chuyện Sâu Tằm kia xử lý thế nào rồi? ".

Tiêu Ngọc Nhược lập tức đáp lại " đám Sâu Tằm kia có lẽ bị bệnh dịch mới, hiện tại có lẽ hơi khó giải quyết ".

Thờ dài một cái, Tiêu phu nhân nói " hazz!, trời muốn đùa lòng người mà, ngươi mới thay ta lên làm trưởng tộc không bao lâu, vậy mà đủ các khó khăn ập tới,…..lúc đầu thì vải lụa lậu, bây giờ đến Sâu Tằm bệnh, chỉ khổ Ngọc Nhược ngươi, thân là con gái phải bôn chải đủ kiểu khó khăn ".

Tiêu Ngọc Nhược thấy mẫu thân mình, nhìn nàng ánh với mắt thương cảm, Tiêu Ngọc Nhược xúc động lắm, nên nàng động viên mẫu thân mình " mẫu thân ta không sao!, chuyện nhỏ này làm sao có thể làm khó được Tiêu ngọc Nhược ta, hơn nữa bệnh dịch của Sâu Tằm kia vẫn có cách cứu vãn mà ".
Nghe Tiêu Ngọc Nhược nàng, dường như vẫn có cách cứu vãn tình thế, Tiêu phu nhân hỏi " thật sao!, vậy ngươi nói cho ta xem ngươi làm như thế nào để cứu vãn tình thế ".

Dường như chuyện này Tiêu Ngọc Nhược nàng dường như là bất lực, hy vọng duy nhất của Tiêu Ngọc Nhược bây giờ là Thiên Uy hắn, nhưng Tiêu Ngọc Nhược cũng không giấu diếm mẫu thân mình, mà thật lòng nói " thực ra ta cũng chả có cách gì, hy vọng của ta đều phụ thuộc Thiên Uy hắn, dường như Thiên Uy hắn có vẻ như am hiểu về căn bệnh này của đám Sâu Tằm ".

Tựa như hiểu ra vấn đề, Tiêu phu nhân rồi cùng với Tiêu Ngọc Nhược nàng nói " Thiên Uy hắn sao!, quả thật cùng nhiều lần đàm phán với hắn chuyện làm ăn, ta thấy được hắn không những tinh nhanh, tầm mắt rộng lớn, không ngờ được hắn tri thức cũng có vẻ rộng lớn ".

Cũng đồng thuận với mẫu thân nàng, Tiêu Ngọc Nhược gật đầu nói " đúng vậy!, ta cũng không nghĩ rằng hắn lại am hiểu về chăm nuôi Sâu Tằm này, so với người cùng ngành như chúng ta còn hiểu biết hơn ".

Mải mê nói, Tiêu Ngọc Nhược nàng không để ý mẫu thân nàng đang suy nghĩ gì, rồi đột nhiên nàng bừng tỉnh mắt sáng lên, sau đó miệng nở ra nụ cười, rồi nói " quả thật như ngươi nói, nếu Thiên Uy giúp chúng ta vượt qua khó khăn này, ta sẽ trọng thưởng một món quà vô cùng quý giá, có thể nói là một trong những vật quý giá nhất của ta ".

Vốn Tiêu phu nhân những lời nói ra để Tiêu Ngọc Nhược nghe thấy, mà ở bên cạnh Tiêu phu nhân là Tiêu Ngọc Nhược há mà không nghe thấy được, Tiêu Ngọc Nhược tò mò " tặng hắn một vật quý giá, mà là của mẫu thân quý giá nhất, mẫu thân nói cho ta là vật gì đi?, nếu không có chết ta cũng không cần Thiên Uy hắn giúp đỡ Tiêu gia ta ".

Nghĩ đến vật quý giá nhất của mẫu thân mình, Tiêu Ngọc Nhược không nỡ, nàng không muốn vì chuyện khó khăn này mà để mẫu thân mình mất đi một thứ trọng yếu của mình, nàng biết rằng có một số thứ mang tính kỷ niệm rất lớn, mà tiền cũng không mua được, thế nên Tiêu Ngọc Nhược nhất quyết phải tra hỏi mẫu thân mình ra bằng được.

Tiêu phu nhân đối với Tiêu Ngọc Nhược nàng quan tâm đến mình, cũng khiến nàng cảm động, rồi nhìn Tiêu Ngọc Nhược có chút ít lưu luyến, sau đó cố dặn ra một nụ cười nói " trên đời này có ba thứ mà ta quý giá nhất, một là ngươi Tiêu Ngọc Nhược, hai là muội muội ngươi Tiêu Ngọc Sương, cuối cùng thứ ba là sản nghiệp Tiêu gia này của phụ thân ngươi,……… mà ta muốn tặng cho Thiên Uy hắn chính là ngươi Tiêu Ngọc Nhược ".

Lời nói của Tiêu phu nhân có quá sức chí mạng với Tiêu Ngọc Nhược, để Tiêu Ngọc Nhược hoảng hốt nói lên " không được!, ai muốn mà gả cho tên khốn kiếp hắn ".