Chương 25: Trang Trại Nuôi Tằm

Thiên Biến Vạn Hóa Hệ Thống

Chương 25: Trang Trại Nuôi Tằm

Người gia đinh kia không hề biết đến thân phận của Thiên Uy, mà kể cả biết hắn cũng không Thiên Uy lên, nếu không có lệnh của đại tiểu thư.

Tiêu Ngọc Nhược đang ở trong thùng xe bên trong, thấy xe chưa di chuyển lập tức xuốt ruột mò ra nói " sao xe vẫn chưa chạy vậy? ".

Người gia đinh kia, chỉ vào Thiên Uy nói " tiểu thư!, người này một mực đòi đi chung với xe ngựa với đại tiểu thư người, nhưng ta không cho, nên người này dây dưa không cho ta đi ".

Vốn đang sốt ruột vội vàng, Tiêu Ngọc Nhược cũng chấp thuận nói " để cho hắn đi chung đi ".
Thiên Uy đối với người gia đinh kia, nở nụ cười kiêu kích, sau đó nhảy lên xe ngựa.

Trước lúc đi Thiên Uy không quên đối với Quách Vô Thường nhắc nhở nói " Quách Vô Thường!,lần này ta đi với biểu muội ngươi có việc, nên ngươi quay lại học đi, hôm nào ta lại tới tìm ngươi ".

Thiên Uy nói xong lập tức chui vào thùng xe với Tiêu Ngọc Nhược, để lại Quách Vô Thường khổ tâm vô cùng, còn gì đối với Quách Vô Thường khổ tâm hơn việc học hành.

Lúc này xe cũng bắt đầu di chuyển, Thiên Uy chui vào thùng xe, đánh giá xung quanh sau đó nói " xe ngựa của Tiêu gia ngươi, cũng không khác với Thiên gia nhà ta là mấy, chỉ khác là hai con ngựa kéo nhà ngươi không tốt lắm mà thôi ".

Thiên Uy bỏ cái thương đang buộc sau lưng sang một bên, sau đó đi tới cái giường duy nhất ở trong thùng xe bây giờ, ngồi xuống.

Tiêu Ngọc Nhược tuy lúc này tâm tình vô cùng lo lắng, nhưng nàng biết rằng hiện tại lo lắng cũng không giải quyết được vấn đề gì, cách để giải quyết khó khăn duy nhất bây giờ chỉ còn cách là đối mặt với nó.

Cho nên Tiêu Ngọc Nhược mau bỏ đi sự lo lắng trong tâm tình, rồi đối với Thiên Uy luôn ôm kè kè cái thương bên người tò mò hỏi " đây là cái gì vậy?, sao lúc nào ta cũng thấy ngươi vác theo nó vậy?".

Thiên Uy cười cười, sau đó bỏ đi lớp vải bọc bên ngoài, để lộ ra một cây thương được mạ kẽm bóng nhoáng.

Thiên Uy tự hào nói " đây chính là cây thương tự ta thiết kế ngoại hình, cũng như như lựa chọn nguyên vật liệu đúc thành, thế nào thấy cây thương đẹp chứ ".

Tiêu Ngọc Nhược bị vẻ ngoài bóng nhoáng và chạm khắc tinh xảo của cây thương đi vào mắt, để đồng ý với Thiên Uy hắn nói " đúng vậy cây thương rất đẹp ".

Nở một nụ cười, rồi Thiên Uy vuốt ve cây thương nói " đúng vậy, nó rất đẹp, nhưng cho dù có đẹp đi nữa, thì nó cũng là một cây thương, là một loại vũ khí để giết người ".

Tiêu Ngọc Nhược cũng đồng thuận Thiên Uy nói " chính xác là như vậy, cho dù có đẹp đi chăng nữa, thì không thể che đi được công dụng của nó ".

Nói đến một đoạn, Tiêu Ngọc Nhược tựa như nhớ gì đó, lập tức nói thêm " mà ngươi rất giỏi võ công thì phải?, ta cũng học qua võ công, nhưng mỗi lần toàn bị ngươi chế phục ".

Dường như bắt được một cái để khoe khoang, Thiên Uy lập tức sôi nổi lên nói " tất nhiên là ta giỏi võ công rồi, ai như ngươi học ba cái võ mèo cào, thứ mà ta học là nội công, và bí tịch công pháp ngươi hiểu chưa?".

Nghẹo đầu sang một bên, Tiêu Ngọc Nhược mặt trở lên đần độn hỏi " nội công?, mật tịch công pháp?, ta không hiểu ".

Nghe được câu trả lời Tiêu Ngọc Nhược, Thiên Uy tức nổ phổi, thế là Thiên Uy lại mất một quá trình giảng dậy thế nào là nội công và mật tịch công pháp.

Một người thì kiên nhẫn giảng dậy, còn một người còn lại thì say mê nghe, thoáng cái thời gian đi qua, mà hai người Thiên Uy và Tiêu Ngọc Nhược không biết đã đến nơi.

Người gia đinh kia bên ngoài nói vào trong thùng xe nói vọng vào " đại tiểu thư, trại nuôi tằm đã đến rồi ".

Đang nghe Thiên Uy giảng giải, bị người gia đinh kia cắt đứt, Tiêu Ngọc Nhược tuy là rất mất hứng, nhưng việc nhà cần phải ưu tiên trên hết, thế là Tiêu Ngọc Nhược xuống xe tiến vào trại nuôi Tằm kia.

Thiên Uy cũng lập tức xuống xe đi theo Tiêu Ngọc Nhược vào trại nuôi tằm.

Đánh giá trái nuôi tằm, Thiên Uy thấy có một ngôi nhà khá là rộng lớn, bên ngoài ngôi nhà trồng đầy cây Dâu Tằm.

Tiến vào trong ngôi nhà lớn kia, ở trong ngôi nhà lớn những con Sâu Tằm ngọ nguậy đầy dưới đất, nhìn số lượng các con sâu tằm kia số lượng lớn, cũng để Thiên Uy nhíu mày ngán ngẩm lũ sâu bọ này.

Tiêu Ngọc Nhược đối với người gia đinh kia nói " được rồi mau dẫn ta đi xem chỗ tằm bị bệnh mau ".

Nghe được chỉ thị của Tiêu Ngọc Nhược người gia đinh kia dẫn Tiêu Ngọc Nhược đi tới một chỗ trống khác, cách hẳn một đoạn dài với đám Sâu Tằm trong ngôi nhà lớn kia.

Bởi vị sâu tằm bị bệnh cần lập tức tiêu hủy hoặc cách ly các con Sâu Tằm khỏe mạnh khác, để không bị lây lan thành một ổ dịch lớn, lên những con bị bệnh thường được cách ly một nơi riêng.