Chương 893: Động thủ.

Thế Giới Tu Chân

Chương 893: Động thủ.

Thủ lĩnh các thế lực ở Minh cảnh đều tập trung ở trong phòng, đây là hội nghị đầu tiên sau khi minh vương đăng vị. Người tới đều là cường hào nắm giữ một phương Minh cảnh, có địa vị hết sức quan trọng.

Đây là hội nghị có quy mô nhất từ trước tới nay của Minh cảnh, ở thời đại của mình, lão minh vương đã dùng đạo vô vi để trị nên chẳng bao giờ tổ chức những hội nghị có quy mô khổng lồ như này.

Đây cũng lần đầu tiên mọi người tham gia vương hội.

Đại điện minh vương cung lặng ngắt như tờ, mọi người ngồi ngay ngắn, minh vương đang ngồi trên vương toạ.

Đột nhiên nhận được lệnh triệu tập, bọn họ đều cảm thấy giật mình, lúc minh vương đăng vị từng người trong họ đều đã bày tỏ lòng trung thành của mình với tân vương. Mọi người đều có suy đoán riêng về nội dung buổi hội nghị lần này.

Mọi người đều suy đoán, sau khi chỉnh đốn mọi thứ, vương thượng sẽ giải quyết việc Đông Minh phủ và Bắc Nguyên Băng phủ phản nghịch.

Bầu không khí trong đại điện có chút nặng nề, tâm trạng mọi người đều rất căng thẳng, lúc đâu hầu hết bọn họ đều không công khai ủng hộ tân vương. Nếu tân vương ghi thù nhớ hận thì cuộc sống sau này của bọn họ chắc chắn sẽ không dễ chịu gì.

Trong khoảng thời gian này, người người đều cảm thấy thấp thỏm, bất an.

Ngồi trên vương toạ, Tả Mạc nhìn xuống thuộc hạ phía dưới, hắn có thể nhận thấy rõ sự kinh hoảng và khiếp sợ trong mắt bọn họ.

Đằng sau mặt nạ, Tả Mạc phì cười. Hắn không có ý định thay máu, trước mắt chính là cơ hội ngàn năm mới có, tại sao hắn lại lãng phí thời gian cho việc thay máu chứ? Sẽ phải mất rất nhiều thời gian để bù đắp cho việc thay máu, cùng với đó là thực lực sẽ suy yếu đi.

Hắn chậm rãi mở miệng, giọng trầm thấp: "Lần này triệu tập mọi người tới là vì một việc."

Mọi người phía dưới lập tức trở nên khẩn trương, rất nhiều người vô thức ngồi thẳng người dậy.

"Ta chuẩn bị chinh phạt Bách Man cảnh."

Tả Mạc vừa nói xong câu đó phía dưới lập tức im lặng, mọi người đều nghĩ rằng vừa rồi tai mình nghe lầm.

Một lát sau đại điện bỗng nổ tung.

Mọi người đều bị vấn đề mà vương thượng nêu ra làm cho khiếp sợ, ngây ra như phỗng. Không ai ngờ được, vương thượng vừa mới đăng vị được vài ngày đã dự định đánh Bách Man cảnh.

Điều này điều này điều này… Quá tuyệt vời!

Tả Mạc nhìn mọi người ở dưới, sự kinh hoảng đã biến mất, thay vào đó là sự phấn khích và kích động.

Quả nhiên ma tộc quá hiếu chiến.

Trong lòng Tả Mạc không khỏi cảm thấy kinh ngạc, nếu đổi lại là chỗ khác, hắn vừa mới ngồi vào vương vị mà làm như thế chắc chắn sẽ bị người khác khuyên nên ổn định vương quyền trước. Nhưng những người phía dưới thì lại cảm thấy rất hứng thú với ý định tấn công Bách Man cảnh của Tả Mạc.

Thực ra là do Tả Mạc không hiểu rõ tình hình.

Minh cảnh sau khi được Thi thống nhất thì trên dưới đều ôm hi vọng tấn công Bách Man cảnh nhưng Thi lại không muốn thế. Sở dĩ Thi thống nhất Minh cảnh chỉ vì đây là cố hương của hắn, hắn chẳng có chút dã tâm nào đối với các loại lãnh địa.

Nhưng Minh cảnh từ trên xuống dưới đều rất muốn kiến lập công danh, tất cả đều tràn ngập nhiệt huyết và hi vọng. Bọn họ cho rằng, hiện tại Minh cảnh đang cường đại hơn bao giờ hết, Bách Man cảnh không thể nào ngăn cản được bọn họ, cơ hội để thống nhất ma tộc là rất rõ. Nhưng do quyền uy vô thượng của Thi, dã tâm và hi vọng của bọn họ đều bị kìm nén áp chế lại.

Tới khi Tả Mạc nói ra những lời này, phía dưới lập tức như ong vỡ tổ.

"Vương thượng! Quỷ Minh tộc ta từ trên xuống dưới nguyện ý làm tiên phong!" Tộc trưởng Quỷ Minh tộc bước ra khỏi hàng, kích động nói.

Ngay lập tức tất cả nháo nhác hết lên.

"Nếu để tiên phong thì Đạt Tây Minh Mã tộc chúng ta mới là thích hợp nhất!" Một gã trung niên thân hình cao gầy bước ra khỏi hàng.

"Thôi đi, người Đạt Tây Minh Mã tộc làm thám tử mới là thích hợp nhất, tiên phong thì Kim Cương Giác Tê tộc chúng ta mới là tốt nhất!" Một vị nam tử cao lớn bước ra khỏi hàng, vẻ mặt hắn đầy ngạo nghễ, tiêm giác trên đỉnh đầu phát ra quang mang lóng lánh bức người.



Mọi người không ai phục nhau, cãi vã không ngừng.

Tả Mạc ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mặt, nó tựa như một cái chợ bán rau củ quả, mất một lúc mới có thể bình tĩnh trở lại. Hắn cứ nghĩ quyết định trọng đại như thế nhất định mọi người sẽ rất cẩn trọng nhưng hắn không thể nào ngờ được tình huống lại diễn biến thành ra như vậy.

Đám gia hoả này như bị ai đó chiếm mất tiện nghi vậy, ai cũng tranh đi trước.

Mọi người ầm ĩ tới mức mặt đỏ tía tai, nước miếng bắn tung toé, có người chỉ thẳng vào mặt đối phương, rồi có cả người kéo tay áo lên như sắp động thủ tới nơi.

An Mạc nhíu mày, trầm giọng quát lớn: "Trước mặt vương thượng không được làm càn!

Giọng hắn không lớn nhưng toàn bộ đại điện lập tức trở nên yên lặng.

Địa vị của An Mạc vốn đã rất cao, bây giờ lại được vương thượng vô cùng tín nhiệm. Hắn cực kì trung thành và tận tâm với vương thượng nên rất có uy tín với mọi người.

"Có thể thấy mọi người đều rất hứng thú."

Trên vương toạ, Tả Mạc nhìn mọi người phía dưới, hắn gật đầu nói: "An Mạc, chuyện này giao cho ngươi. Lương Vi, ngươi làm phó thủ cho An Mạc."

An Mạc có năng lực, có uy tín, có kinh nghiệm, lại trung thành tận tâm chính là nhân tuyển rất tốt.

"Vâng!" An Mạc tuân mệnh.

"Vâng!" Lương Vi cũng đồng thanh tuân mệnh.

Tả Mạc không ra lệnh lung tung, mấy người này hắn không nhận ra ai cũng chẳng quen ai, không bằng giao cho An Mạc thì tốt hơn. Dựa trên thực lực thì Minh cảnh mạnh hơn Bách Man cảnh nhiều, chỉ cần bọn họ không mắc phải sai lầm trí mạng thì khả năng dành phần thắng rất cao.

Tấn công đường đường chính chính như thế mới đúng là chiến tranh.

An Mạc là một gã chiến tướng xuất sắc, có thể ở phương diện biến hoá hắn không xuất sắc như Công Tôn Sai và Biệt Hàn nhưng tính cách của hắn lại trầm ổn. Huống hồ còn có Lương Vi, mặc dù Tả Mạc chưa bao giờ nhìn thấy biểu hiện kinh khủng nào của Lương Vi nhưng có thể nhận được tán thưởng từ Bồ yêu thì chỉ có Công Tôn sư đệ mới được hưởng đãi ngộ như thế.

Điều này cũng khiến Tả Mạc rất hi vọng vào Lương Vi.

Nếu Lương Vi có trình độ tương đương mẹ trẻ, ồ, có trình độ như Biệt Hàn thì Tả Mạc sẽ sướng tới chết mất. Ba vị đỉnh giai chiến tướng, đội hình như vậy chỉ có Côn Luân mới có thể so sánh!

Rất nhanh tin tức vương thượng muốn tấn công Bách Man cảnh đã lan ra khắp nơi.

Toàn bộ Minh cảnh lập tức sôi trào.

An Mạc không phụ sự kì vọng của Tả Mạc, với tốc độ kinh người tất cả các công việc đều đã được chuẩn bị xong. Ba mươi vạn đại quân lúc trước luôn bị Tả Mạc khống chế lúc này đã trở thành chủ lực để chinh phạt Bách Man cảnh. An Mạc nói, trận chiến này chính là cơ hội để bọn họ chuộc tội, tương lai của bọn họ cần dùng quân công để đổi lấy.

Ba mươi vạn đại quân.

Trong mắt An Mạc, chỉ ba mươi vạn đại quân là đủ dùng rồi. Với thực lực của Bách Man cảnh thì không ai có thể chống lại đại quân như thế.

Nhưng các thế lực khác làm sao có thể bỏ qua cơ hộ lập công như thế?

Toàn bộ Minh cảnh từ trên xuống dưới đều tin rằng chỉ cần dành phần thắng là bọn họ có thể thống nhất ma tộc. Đây chính là một dấu son chói lọi trong lịch sử ma tộc!

Ai lại muốn bỏ lỡ cơ hội như thế chứ.

Những người này đều lao tới phủ An Mạc, An Mạc cũng không chịu nổi phiền phức nhưng hắn biết rõ ý nghĩ của những người này nên lập tức tuyên bố, chỉ những gia tộc tinh nhuệ mới có tư cách tham gia trận chiến này.

Bên trong đại tộc lập tức chọn lấy những cao thủ tinh nhuệ xây dựng thành chiến bộ tinh nhuệ, những tiểu tộc không có nhiều tinh nhuệ thì phái mấy cao thủ dùng thân phận cá nhân đăng kí tham chiến.

Tả Mạc trăm triệu lần không ngờ tới, quyết định lần này của mình lại diễn biến thành thế này. Lúc này danh tiếng của hắn đã phát huy tác dụng rất lớn.

Hành động rầm rộ không chút che giấu.

Lần này, không riêng gì Bách Man cảnh biết mà khắp thiên hạ đều biết Minh cảnh sắp tấn công Bách Man cảnh.

Hầu hết tinh anh Minh cảnh đều tập trung dưới trướng của Tả Mạc, số lượng đạt tới năm mươi vạn đại quân!

Chiến bộ có quy mô khổng lồ nhất trong mấy ngàn năm qua đang hiện ra trước mặt mọi người. Trên dưới Bách Man cảnh đều đang run sợ, tất cả các thế lực đều bị chiến bộ khổng lồ này làm cho khiếp sợ, run sợ không nói nên lời.

Mặc dù là Côn Luân cũng bị doạ khiếp.

Minh vương vừa mới đăng vị đã có hành động kinh người làm thiên hạ khiếp sợ.

-----

Côn Luân.

Lâm Khiêm sau khi đạt tới thần cấp thì khí tức càng thêm nội liễm, lúc này nhìn qua hắn giống như một người bình thường. Ở trước mặt hắn là Sào Hưng, Tiết Đông, Mục Huyên, Mễ Nam và các nhân vật cao tầng của Côn Luân.

"Minh vương rất lợi hại! Năm mươi vạn đại quân! Bách Man cảnh nguy rồi!" Tiết Đông vừa cười vừa nói.

Mọi người không khỏi gật đầu tán đồng.

Lâm Khiêm trầm ngâm nói: "Mọi người thử nói xem phần thắng của minh vương trong cuộc chiến này có cao không?"

"Tất thắng!" Tiết Đông không chút do dự, hắn và Lâm Khiêm thân như tay chân nên không cần cố kỵ.

Tiết Đông thân là chiến tướng số một của Côn Luân nên lời nói của hắn rất có trọng lượng.

Lâm Khiêm nhìn về phía những người khác.

Mục Huyên gật đầu tán thành.

Mễ Nam vừa mới tham gia cũng cần phải thể hiện một chút, thấy Lâm Khiêm nhìn về phía mình liền cẩn thận nói: "Năm mươi vạn đại quân, đứng mũi chịu sào nhất định là liên minh Ma Soái và Anh Hào minh đã ở bên kìa sườn dốc, rất có khả năng bọn họ vừa nghe danh đã hàng. Chỉ có Ma Thần điện mới có khả năng tạo thành uy hiếp với minh vương nhưng thực lực song phương quá cách biệt. Ma Thần điện có thể chống được một trận nhưng chắc chắn không thể giữ được trong thời gian dài, minh vương là cường giả thần cấp khẳng định sẽ không ngồi nhìn. Minh vương không những tất thắng mà còn rất có khả năng sẽ thắng thần tốc!"

Sắc mặt Lâm Khiêm lập tức trở nên ngưng trọng, hắn khẽ thở dài nói: "Chuyện ma tộc thống nhất là không thể ngăn được. Đây chẳng phải là tin tức tốt lành gì cho Côn Luân chúng ta."

Mặt Sào Hưng cũng hiện lên vẻ nặng nề: "Vị tân minh vương này chính là đại địch của chúng ta và rất có khả năng sẽ là kẻ địch cuối cùng. Bây giờ chính là lúc phải chạy đua với thời gian, một khi minh vương thống nhất ma tộc vậy hắn không những có được hai cảnh mà còn trở thành vương thống nhất toàn bộ ma tộc. Ma tộc là một chủng tộc kì quái, khi vương xuất hiện bọn họ sẽ trở nên rất mạnh."

Mọi người gật đầu đồng ý.

Sào Hưng nói tiếp: "Minh vương nắm trong tay hai cảnh có thể sánh ngang với Côn Luân chúng ta, thậm chí có thể coi là thế lực mạnh nhất. Minh vương tất thắng, trước mắt chúng ta cần cân nhắc sau khi minh vương thắng thì bước tiếp theo của hắn sẽ là gì?"

Tiết Đông trầm ngâm: "Hắn có hai con đường, một là tấn công Mạc Vân Hải hoặc là Cốc Lương Đao. Mặc dù chúng ta giáp giới với ma giới nhưng khả năng hắn tấn công chúng ta là không cao. Minh vương chắc chắn sẽ không chuẩn bị mà tấn công bừa. Một con đường khác chính là tấn công yêu tộc."

"Không sai." Mễ Nam gật đầu: "Mạc Vân Hải hoặc Cốc Lương Đao đều không có khả năng ngăn cản bước tiến của minh vương, đây chính là mục tiêu có lợi nhất đối với hắn. Rất có khả năng cả hai đều sẽ bị thôn tính, nếu đúng là như vậy thì quá bất lợi cho chúng ta. Tốt nhất là hắn tấn công yêu tộc, Minh Nguyệt Dạ không phải là kẻ dễ chọc. Bọn chúng lưỡng bại câu thương mới là có lợi nhất cho chúng ta."

"Thời gian!" Trong mắt Sào Hưng lấp lánh hàn mang: "Chúng ta phải thừa lúc minh vương đang thống nhất ma tộc mau chóng làm bản thân lớn mạnh, giữ được ưu thế đối với minh vương. Nếu như chúng ta có thể trước lúc hắn công chiếm Bách Man cảnh thống nhất tứ cảnh thiên thì hắn chỉ có thể tiến công yêu tộc."

"Chúng ta đánh ai trước?" Lâm Khiêm hỏi.

"Thiên Hoàn!" Sào Hưng lạnh lùng nói.

"Thiên Hoàn!" Tiết Đông trầm giọng nói.

"Thiên Hoàn suy yếu lại cứng đầu cứng cổ, cần phải nhổ!" Mục Huyên cũng nói.

"Thiên Hoàn!" Trong lòng Mễ Nam có chút phức tạp.

"Chúng ta cần lập tức hành động!" Lâm Khiêm dứt khoát nói.