Chương 7: Chạy trốn và đột phá

Thế Giới Lưu Vong

Chương 7: Chạy trốn và đột phá

Con mẹ nó! Hai đứa kia đâu? tiếng Kiệt thét lên

-Ta không biết, từ trước đến giờ vẫn chưa thấy bọn hắn quay lại đây.

- Phong ấn bị mở rồi, tiếp lấy, chúng ta phải rời khỏi đây ngay.

Kiệt đưa tên trọc về phía Phong, hắn đưa tay vác cả hai nhà khoa học lên vai trông như một món hàng hóa. Thời khắc này có lẽ sinh mạng của ai cũng không quý giá bằng sinh mạng bản thân, mang theo họ là tốt lắm rồi, lẽ ra Kiệt có thể để mặc bọn họ lại đây.
Hắn khua tay giữa không trung, lạch cạch… Một khẩu súng ngắn rơi xuống đất rồi hắn quay sang nhìn Phong

- Biết sử dụng không?

Phong nhẹ nhàng gật đầu, nhặt khẩu súng lên. Đôi tay run run dần dần tìm được bình ổn, tố chất thân thể cao chính là thích ứng nhanh như vậy.
Dù có chưa bắn súng bao giờ, có chăng chỉ là qua trò chơi điện tử nhưng Phong dám chắc mình có thể dựa vào thị lực cường hãn và tâm lý bình ổn của mình để nhắm bắt bách phát bách trúng.
Hai người bắt đầu di chuyển nhanh chóng, tên trọc có vẻ vẫn chưa thích ứng được với tốc độ cao, Phong một tay dìu hắn một tay cầm súng, xa xa đã nghe rất nhiều tiếng gào thét.

Lúc này ở nơi xa, chỉ thấy xác tên đẹp trai vẫn đang nằm dưới đất, cả người như bị hút khô hết sinh mệnh, trên tay vẫn cầm một viên ma tinh kích thước lớn, bộ mặt hắn thỏa mãn như đang giữ lấy nó cho riêng mình, đến tận lúc chết vẫn chưa biết tại sao mình chết.
Bên cạnh hắn một vòng tròn đen kịt tỏa ra những tia ma khí ngút trời, cái đen như cắn nuốt mọi thứ, cái đen bao trùm như một cánh cổng không gian thông tới Địa ngục. Cô gái nhìn một chút xác tên đẹp trai, nở nụ cười quỷ dị rồi nhảy xuống hố sâu, từng đợt từng đợt ma khí lại lan tràn và rồi…

Grào!

Con quái vật đầu tiên xuất hiện, đúng là Licker với móng vuốt dài, nhưng chưa hết, con thứ hai rồi con thứ ba, từng đợt từng đợt như liên miên không dứt chui ra khỏi hố đen, chúng đánh hơi mùi người sống, gào thét rồi phóng đi thật nhanh.
Cảnh tượng thật đồ sộ, số lượng dường như có thể nghiền ép tất cả.

Một lát sau, con licker đầu tiên cũng đuổi kịp Phong, hắn xoay người nhắm thẳng bụng con quái vật bắn thẳng ba phát đạn, một lượng ma khí bay ra nhưng con licker vẫn chưa chết mà càng trở lên điên cuồng nhảy xổ tới.

Ba ba ba! ba phát đạn lại liên tiếp vào ngực làm dội ngược con quái vật, nó gào lên dãy giụa rồi bỏ mình.

Hành trình tới thang máy còn rất dài mà tiếng quái vật vẫn gào thét, con đường ngày càng rộng dần, Phong và Kiệt đang đi tới một đại sảnh thông với rất nhiều hành lang, những tiếng gào thét từ đó thoát ra, con thứ nhất, con thứ hai rồi từng con từng con phong tỏa các lối đi, cả hai người như những chú chim non sập bẫy trước thú săn mồi tàn bạo.

- Chết tiệt, chúng ta bị lùa

Mẹ ơi, hình như bọn súc vật này càng đông thì chúng càng thông minh thì phải, hoặc có thể là một ai đó đang điều khiển

Phong đặt hai nhà khoa học dựa vào một góc tường, chính hắn móc ra một khẩu súng trường rồi ném lại cho Phong, bổ sung thêm một chút đạn dược vất đầy xuống đất. Hắn đưa tay lấy lại khẩu súng lục, lại móc thêm một khẩu súng lục nữa. Có trời mới biết tên này tồn trữ bao nhiêu vũ khí trong người, nếu có lúc nhìn thấy Kiệt lôi ra cả bom thì Phong hắn cũng chẳng ngạc nhiên.

- Ngươi bên trái ta bên phải

Chính là không cần nhiều lời, trực tiếp nổ súng. Tiếng súng vang lên chat chúa.
Kĩ thuật bắn của Kiệt vô cùng điêu luyện, hai khẩu súng thì nhau điểm xạ, một con quái vật không bao giờ hắn dùng đến phát đạn thứ ba, nhiều khi phát đạn đầu tiên đã trúng điểm xuất phát, cả người con quái vật nổ tung toành trông như những tác phẩm nghệ thuật.
Phong đã có mộng tưởng, cái mộng tưởng một ngày hắn được bắn khẩu B51 trong trò chơi Cs 1.1. Hắn cũng không biết tên chính xác khẩu súng là gì, nhưng cái cảm giác được nâng súng xả hơn 200 viên đạn vào lũ quái vật là một cảm giác kích thích không thể chịu nổi. Máu nam nhân sục sôi trong người, súng đạn luôn là niềm kiêu hãnh, niềm đam mê với nhiều người. Giết chóc đôi khi không mang lại gánh nặng tâm lí mà lại mang đến khoái cảm, giết nữa, giết nữa đi, càng nhiều quái vật chết càng làm tăng ham muốn giết chóc của hắn. Từng đợt từng đợt quái vật liên miên không dứt, dù ma khí đã tích đủ để lên cấp 3 hắn cũng chẳng them để ý chỉ chìm trong khoái cảm giết chóc.

Đúng lúc này tiếng Kiệt vang lên làm hắn bừng tỉnh

- Ta sắp không được rồi, tà niệm quá cường đại đến mức ta không thể áp chế

- Vậy thì thăng cấp đi a, cứ để ta chống đỡ

Phút giây quan trọng vậy mà mình lại giao sinh mệnh cho một thằng nhóc, liệu có đáng tin hay không? Thôi đành vậy, Kiệt ngồi xuống, cố gắng tập trung vào cơ thể, thực ra kinh mạch của hắn không đơn giản như vậy.

Trước khi ma khí bùng nổ, hắn đã được thử nghiệm dùng ma khí khai mở kinh mạch, tuy chưa tiến hành ma hóa nhưng kinh mạch đã được khai thông ba khiếu huyệt, đó có lẽ là cực hạn của người chưa được ma hóa.

Giờ đây lên cấp 3 chính là một mốc vô cùng quan trọng, hắn sẽ khai mở năm khiếu huyệt, cứ từng cái năm khiếu huyệt lại là một cái đại khiếu huyệt, 5 10 15… Hắn vẫn đang lò dò cảm nhận thân thể mà không hề hay biết trên ngực Phong đang có một thứ lóe sáng.

Ma khí vờn quanh đại khiếu huyệt, đây chính là tăng tác dụng chuyển đổi ma khí thành nguyên tố. Hắn từng bước từng bước đem ma khí mài mòn khiếu huyệt, không gấp không vội, có lẽ giờ phút này hắn hoàn toàn tin tưởng người bên cạnh, hoàn toàn tin tưởng Phong mà yên tâm đột phá.

Nguy hiểm thật, may và viên tinh thể giúp ta thanh tỉnh, thật không hiểu sao tên Kiệt có thể giết nhiều quái vật như vậy mới bị ảnh hưởng, thật là còn quái vật hơn cả quái vật, ý chí của hắn chắc làm bằng thép, còn ý chí của mình? haizz… nhắc đến mà buồn.

Khoái cảm giết chóc cũng được, nhưng hãy nhớ đây là quái vật, chỉ thuần túy giết chúng để bảo vệ mạng sống cho mình, chứ không phải bất cứ thứ gì đều có thể giết, bất cứ thứ gì giết đều mang lại khoái cảm mà chỉ khiến lòng ta nặng nề hơn, đau lòng hơn. Phong lại đưa tay sờ lên viên tinh thể, có lẽ từ trước đến nay đây là áy náy lớn nhất của hắn, dù hắn không hề giết cha mình, nhưng trong thâm tâm hắn lúc nào cũng nghĩ mình có lỗi, tất cả là tại mình, dằn vặt qua ngày.

Đàn quái vật lao lên không biết sợ, từng con chết lại từng con đi lên làm người giết cũng chết lặng, thời gian dần dần trôi qua, bắn hơn mười phút thôi mà Phong cảm giác cánh tay đã tê dại, kĩ thuật bắn của mình vẫn như vậy, chẳng có mấy tiến bộ đến được như Kiệt, thật làm người ta chán ghét.

Đúng lúc này, Kiệt ngửa mặt lên trời thét dài làm trong lòng Phong âm thầm kinh bỉ, tên này không phải ngộ tiểu thuyết hay sao, trước đó đột phá sao không hét lớn một tiếng " Phá cho ta " rồi mới ngửa đầu lên trời thét gào.

- Ha ha ha, cuối cùng cũng có thể sử dụng súng ma pháp, chết đi, tất cả các ngươi chết hết cho ta ha ha ha

Không ngờ tên Kiệt này lại có những lúc điên rồ như vậy, chẳng phải là tăng một cái cấp, tố chất thân thể tăng lên một ít, tà niệm bị áp chế rồi có thể giết nhiều hơn một chút sao? Nhưng với đà này thì hắn sẽ không thể áp chế tà niệm đủ tới khi tích lũy ma khí tăng cấp bốn.

Nhưng thật không ngờ, thứ Kiệt mang ra làm Phong sửng sốt.

Một cây súng thật tinh mỹ, lại một lần nữa hắn không đọc được tên khẩu súng, nhưng trông vô cùng quen mắt, chính là B43, thời bọn hắn chơi CS còn hay gọi là " Trích". Đúng vậy, nhưng đây là cái thể loại gì? Khẩu súng đầy những đường vân đen, những tia đỏ rực quấn lấy thân súng, phần đầu còn kèm theo gai góc như họng một con quái vật. Tạo hình thật là khốc, đây không phải là bản nạp tiền mới có thể mua " Trích ác quỷ " trong Crossfire sao?

Giữa những phút giây nguy hiểm, súng vẫn nhả đạn mà sao Phong lại có thể phân tâm đi suy nghĩ nhiều chuyện như vậy? Đáp án là từ khí Kiệt đột phá, hắn đã có dự cảm về chuyện này, dù thế nào mình cũng có thể thoát ra khỏi đây. Lại nhìn lượng đạn vẫn còn nhiều, hắn thoải mái bắn càn quét không cần để ý có trúng hay không, tưng tút đạn bay bay rơi xuống sàn leng keng. Nam nhi mộng cũng đến thế là cùng.

Ánh mắt hắn vẫn nhìn khẩu súng ác quỷ không rời, lòng dâng lên từng tia từng tia hâm mộ. Nhưng điều hắn không thể ngờ là Kiệt hắn lấy trong tay ra một viên tinh thể giống hệt như của Phong, có điều màu sắc khác nhau, viên của Phong màu xanh lam, viên của Kiệt màu xanh lá và cũng có ít hoa văn đường nét hơn. Dường như hiểu rõ thắc mắc của hắn, Kiệt bắt đầu giải thích

- Đá kĩ năng,một dạng kết tinh khác tồn tại trong quái vật, có thể chuyển đổi ma khí thành năng lượng công kích.

Vừa nói hai tay hắn nâng khẩu súng lên, lộ ra một phần giữa thân súng và lại lần nữa làm Phong sửng sốt. Việc trùng hợp này quá nhiều, Trên thân súng cũng có một lỗ hổng xuyên từ bên này sang bên kia, các đường gân đen và đỏ trên súng đều tụ hội về đây, nếu hắn đoán không nhầm, đá kĩ năng chính là phần hạch tâm còn thiếu của vũ khí này. Mọi thứ đến thật tự nhiện, Phong khẽ nhìn cánh tay trái của mình, có lẽ đây cũng là một dạng vũ khí, vậy chắc hẳn lắp đá kĩ năng khác nhau sẽ nhận hiệu quả công kích khác nhau.

Câu trả lời cuối cùng cũng có, cả cây súng sáng lên, Kiệt đưa tay bóp cò, một tia sét tốc độ cực nhanh phóng tới phía nhóm quái vật licker, nó bắn thảng vào một con khiến nó chết ngay tức khắc, chưa hết, tia sét vẫn còn lan sang bên cạnh, vài con licker xong quanh đều bị tia sét đánh tan tành. Hắn nhắm nơi đông nhất, bấm cò nhưng khẩu súng chưa hề bắn ra, nòng súng sáng lên. Vài giây sau một lôi cầu cực đại được bắn ra như một quả bom, nó nổ tạc xung quanh,âm thanh như sấm dậy khiến tên đầu trọc sắp chết cũng phải mở mắt ra nhìn, những đồ vật, những gì tồn tại trong khoảng không ấy đều bị quét sạch, không khí nồng nặc một mùi cháy khét.

- Quá đã, thêm vài phát nữa đi! yeah!

Phong gào lên nhưng Kiệt chỉ nhanh chóng cất khẩu súng vào không gian, tay ôm vội hai nhà khoa học rồi vụt về phía khoảng không

- Đừng phí lời, mau đi nhanh trước khi chúng tụ lại, ma khí của ta còn quá yếu chỉ bắn được vài phát thôi

Hai người di chuyển cấp tốc, suốt quãng đường tới thang máy cũng không có con quái vật nào đuổi theo, tên trọc dường như đã sớm hồi phục chút, vậy mà lúc trước chỉ nằm im giả sắp chết, cặp mắt sáng bừng nhìn Kiệt

- Vừa rồi là gì vậy? thật là đẹp trai, thật là lãnh khốc

- Đá kĩ năng Lôi đạn, cả khẩu súng kia cũng là hàng chính phủ cung cấp để cho ta thử nghiệm đấy, không tồi đúng không?

Thật không ngờ bình thường hắn bình tĩnh lạnh lùng, vậy mà nói về súng ống thì dường như hắn biến thành trẻ con vậy, Phong băn khoăn không biết đây có phải là hai người hay không.

Chính phủ đã có nhiều đồ vật như vậy chắc hẳn phải có rất nhiều nguồn ma khí chất lượng cao từ lâu rồi. Hai đứa kia chắc là xúc động phải một phong ấn nguồn năng lượng như vậy, không biết dưới thủy triều quái vật xông ra có bị xé xác hay không? Tỉ lệ sống chắc là rất ít.

Đá kĩ năng ư? Phong âm thầm nhìn lại tinh thể tong ngực mình, lại nhìn cánh tay trái âm thầm gật đầu, phải có cơ hội thử nghiệm mới được, lòng hắn cũng đang rất mong chờ.
Mọi người đi vào thang máy, tên trọc đã có thể tự hành động được một chút nên Phong và Kiệt mỗi người mang một nhà nghiên cứu khoa học, Phong hỏi thêm Kiệt về một chút tình hình của chính phủ và về súng ma pháp, hắn cũng rất vui vẻ đáp ứng, ngoài ra biết thêm còn có nhiều loại vũ khí ma pháp nữa. Thực ra kiệt thân thiện hơn vẻ bề ngoài của hắn, chỉ khi ngươi có thực lực để hắn coi trọng.

Vẫn là màn hình nhỏ, trong thang máy có một camera vậy mà những người ở đây đều không hề hay biết.

- Số liệu thu được rất khả quan thưa ngài, có một chút ngoài ý muốn là một người đã chết, còn một người đã nhảy xuống hố đen chắc cũng không còn cơ hội sống sót.

- Còn có, chúng ta nhận thấy một bất ngờ, khả năng áp chế tà niệm của tên nhóc này vượt xa bình thường, chắc chắn là thiên tài về phương diện tinh thần lực.

- Tìm cách giữ hắn lại, chúng ta cần nhiều thí nghiệm hơn nữa. Tiếp tục thu hút những người ma hóa xung quanh.


Thang máy cuối cùng cũng lên tới mặt đất, mặt trời đã ngả về chiều, hoàng hôn buông xuống thật đẹp, sống trên thế giới này liệu còn được mấy lần ngắm hoàng hôn?