Chương 6: Phòng thí nghiệm

Thế Giới Lưu Vong

Chương 6: Phòng thí nghiệm

Một bộ quần áo chuyên dụng, một con dao găm, đèn pin, kính nhìn đêm, mặt nạ phòng độc, thiết bị dò tìm tất cả đều tốt ngoại trừ việc bộ quần áo hơi rộng đối với Phong.
Rút kinh nghiệm từ những lần trước nên không ai dám hỏi tại sao lại không được cung cấp súng, chính phủ sẽ không ngu đến mức cung cấp vũ khí nóng cho những thành phần khó kiểm soát như thế này.

Tất cả được đưa đến một tòa nhà hiện đại giữa trung tâm thành phố, qua vài chốt kiểm tra, xác minh thân phận thì cuối cùng cũng thấy lối vào.
Năm người bước vào thang máy, không ai nói một câu gì, nhiệm vụ lần này tưởng chừng như đơn giản nhưng nhìn gương mặt nghiêm trọng của Kiệt thì không ai dám lên tiếng phá vỡ bầu không khí.
Thang máy đi xuống từng tầng từng tầng, căn cứ ở thật sâu dưới lòng đất, càng xuống phía sâu càng có dấu hiệu ma khí đậm đặc hơn, mắt của cô gái đã hơi đỏ, dấu hiệu của việc tà niệm xâm nhập.
Cuối cùng thì cũng đến nơi, Kiệt đi đầu, thực hiện những động tác chuyên môn kiểm tra xung quanh rồi mới quay lại gật đầu, tất cả cùng thở phào

- Lần này phạm vi tìm kiếm rất lớn, chúng ta tách ra tìm kiếm, mỗi khi tìm thấy người còn sống mà chưa bị nhiễm ma khí, hãy mang họ tập trung tại đây, gặp quái vật nếu tránh được hãy cứ tránh. Tất cả rõ chưa?

Mọi người đều âm thầm gật đầu rồi bắt đầu tản ra. Tên đầu trọc hứng thú chạy đi trước tiên, tiếng giày vẫn còn vang vọng. Anh đẹp trai và cô gái tách ra một hướng cùng nhau, cuối cùng chỉ còn lại Phong và Kiệt.

- Đi thôi

Phong đi tới một hành lang trống trải, khắp xung quanh tối om, không khí bay lởn vởn những bụi trắng, mặt đất khắp nơi phủ một loại dây leo màu đen. Không khí xung quanh có phần giống phim kinh dị, những đoạn như thế này thường không phải là tách ra sẽ chết sao?

Hắn vừa đi vừa nghiên cứu thiết bị dò tìm, cố tìm ra mánh khóe xem liệu đây có phải là mỗi thiết bị dò tìm đơn giản hay không. Đồng hồ chỉ có thể quét được quái vật hoặc những người đã nhiễm ma khí, còn những người bình thường lại cần thêm thiết bị này.
Con dao găm vô cùng tinh mĩ, thiết kế nhỏ gọn cầm vô cùng thoải mái, sau lưng dao có răng cưa và khe thoát máu.

Phòng thí nghiệm dưới lòng đất rất rộng, có lẽ vì ma khí lan tràn mà ngừng sử dụng, hắn thắc mắc tại sao trong trường hợp như vậy mà vẫn còn có người chưa nhiễm ma khí, hay họ có thiết bị bảo hộ đặc biệt? cũng có thể lắm, từ việc nhận ra cây thực vật lan tràn dưới đất không giống bình thường thì Phong nhận ra sự nghiên cứu về ma khí của chính phủ cũng có những thành tựu nhất định.

Grao, hai con quái vật xuất hiện, bộ dáng của chúng quần áo đã rách nát, có vẻ như đã chết từ lâu nhưng dưới ma khí xâm nhập lại sống lại thành quái vật. Phong chủ động lao tới, con dao trên tay xoay một vòng. Hắn đạp một chân vao tường, vươn tới như một loài săn mồi, tung đôi tay cắm ngập con dao vào đầu một con quái vật, nó vẫn gào thét đưa lao cào loạn khắp nơi, những bàn tay đã nhú móng vuốt tạo nên những tiếng vù vù trong không khí.
Có lẽ đây không phải xuất phát điểm, hắn nhẹ nhàng lách qua rút con dao găm, tiếp tục đạp một phát cực mạnh vào đầu gối con quái vật làm nó ngửa người ngã ra sau. Lại một dao cực kì tàn nhẫn đâm sâu vào trong tim. Lúc này còn quái vật mới chết hẳn.

Chưa dừng lại ở đó, hắn vươn tay móc ra một móng vuốt cực dài từ trong không trung. Đúng vậy, chính là công dụng của thiết bị cấp 2, chỉ cần khẽ truyền ma khí vào trong đồng hồ là trong một ý niệm có thể lấy đồ vật trong một không gian ra. Sự thần kì của ma khí đã vượt quá mức tưởng tượng của loài người, đã chạm đến không gian lĩnh vực.
Chiếc móng vuốt bắn ra nhắm thẳng tới đầu con quái vật còn lại làm nó bay đi găm thẳng lên tường. Phong nhẹ nhàng rút con dao găm, tiến tới con quái vật ánh mắt nhìn nó có phần mang nuối tiếc.

Có lẽ nếu biến cố xảy ra chậm một chút, có phải hắn cũng trở thành nhà khoa học, có khi lại trở thành một con quái vật như thế này. Số mệnh co người không ai có thể nói trước, tưởng chừng như mình trên cao hóa ra mình lại đang vật lộn ở dưới thấp, tưởng chừng như mình sung sướng hóa ra trong tay lại chẳng có gì. Phút chốc trong lòng hắn đã có ý niệm tha cho con quái vật đang giãy dụa khổ sở.

- Nhưng … Phập, một ánh mắt quyết đoán cùng một nhát dao xiên thẳng vào phần đan điền con quái vật làm ánh mắt nó mở dần, cuối cùng cũng cống hiến một phần ma khí dành cho Phong.

Lúc này, ở một nơi xa qua màn hình nhỏ, có một vài người thấy hết những động tác của hắn. Một người trung niên lên tiếng

- Số liệu đo được như thế nào?

- Tốc độ ra tay rất chuẩn với cấp hai, lực lượng cũng vừa chuẩn hoàn mỹ, có điều nhanh nhẹn vẫn hơi kém Kiệt một chút.

- Được rồi, ngươi không thấy sao? Dù sao hắn tuổi còn nhỏ, nhìn đi… người đàn ông chỉ vào một đoạn phim đang được tua lại

- Chỉ hai nhát dao hắn đã phân biết được điểm yếu của quái vật, nhát thứ ba đã biết phân loại điểm xuất phát ma khí của chúng. Hơn nữa nhìn ánh mắt hắn, thanh tỉnh nhanh như vậy chứng tỏ hắn rất có thiên phú về phương diện tinh thần, chắc hẳn xuất phát điểm cũng ở mi tâm.

Trước mặt người thanh niên là 5 màn ảnh nhỏ, không biết thiết bị nào đã âm thầm theo dõi mọi người mà không một ai hề hay biết. À, có lẽ Kiệt biết.

Tản ra đã được hơn 3 giờ, địa hình vô cùng thuận lợi, lại rất nhiều quái vật lạc đàn làm Phong hết sức vừa ý, hiếm khi có được cơ hội rèn luyện khả năng chiến đấu của mình.
Đúng lúc này bộ đàm vang lên tiếng của tên đầu trọc

- Ta phát hiện ra ba người ở trong một căn phòng, nhưng cửa có lẽ đã bị đóng, họ không nghe thấy tiếng của ta gọi, trông rất suy dinh dưỡng, có vẻ như không còn sống được bao lâu.

- Được, ngươi tại đó canh chừng, nhóc con,ngươi đi tìm bộ phát điện, ta sẽ tới phòng điều khiển. Tên tóc vàng và cô nhóc ngươi mau tập trung lại tại căn phòng kia.
Tra một lúc trên thiết bị dò tìm, cuối cùng cũng tìm được vị trí của bộ phận phát điện, Phong bắt đầu đổi phương hướng di chuyển tới đó.

Lúc này, tên đẹp trai và cô gái đang đi cùng nhau, tên đẹp trai quay lại nói

- Em nói có thật không? Nhiều ma tinh như vậy sao?

- Em giấu anh làm gì, cứ đợi chúng ta lấy được ma tinh rồi có thể đi theo đường ngầm dưới đất thoát ra ngoài, lúc đó chúng ta muốn làm gì thì làm

- Muốn làm gì thì làm hí hí …

Gạt bỏ những dây leo sang một bên, chắc hẳn loại thực vật này có tốc độ sinh sôi cực nhanh hoặc là nơi này đã bị ma khí xâm chiếm từ lâu nên mới có nhiều dây leo đến vậy. Con dao theo bàn tay của Phong như bay múa, từng đợt từng đợt dây leo đứt rời rơi xuống đất, cuối cùng thì cũng tới được bộ máy phát điện.
Gạt bỏ mọi thứ xung quanh, bộ phát điện mang tần ngoài đen kịt, nó cao hơn đầu Phong một chút, phong cách vô cùng hiện đại. Có lẽ thời gian dài ở nơi đây đã khiến cho chúng sinh ra biên dị. Cỗ máy nhìn hiện đại nhưng sử dụng khá đơn giản, chỉ có một nút bấm.
Đưa tay bấm mở, bỗng tiếng kêu vang lên, chiếc máy có vẻ như được bảo tồn khá nguyên vẹn. Điều kì diệu là khi chiếc máy khởi động, Phong có thể cảm nhận từng luồng chất từ dây thực vật còn sót trên thân máy bị chính cái máy hấp thu, nó chuyển thành một luồng ma khí bên trong rồi roẹt roẹt

Cả không gian bừng sáng.

Thật không ngờ, cỗ máy còn có thể chuyển ma khí thành điện năng, nhưng những thực vật xung quanh lại có thể chuyển hóa thành ma khí sao? Mặc kệ có thể chuyển hóa được hay không, Phong cắt lấy một chút dây leo thực vật, nhét kha kha vào không gian chứa đồ của đồng hồ.

Xoay người rời đi, sau khi hỏi tên trọc phương hướng của căn phòng, Phong bèn di chuyển một mạch tới đó.

Tiếng Kiệt vang lên:
- Tất cả tập trung lại căn phòng chuẩn bị cứu người, ta đang di chuyển tới, cửa sẽ mở sau 10 phút nữa.
Một nơi tối tăm, tên đẹp trai quay sang hỏi:
- Chúng ta không đi tập trung lại sao?
- Anh yêu à? nếu chúng ta lấy được ma tinh rồi thì liệu chính phủ còn để cho chúng ta giữ nó hay sao? Phần thưởng chỉ có một viên ma tinh, chúng ta phải tự mình làm giàu thôi.
- Nhưng mà…
- Không nhưng gì hết, anh vào trong đi, em sẽ đợi ở ngoài này.

Tên đẹp trai bước vào một màn sáng, sau màn sáng là một lối đi tối tăm, quả nhiên em ấy không lừa ta, màn sáng này vô hại, lừa nàng chút ngon ngọt là đã độc chiếm được ma tinh, haha.

Phong chạy tới nơi thì chứng kiến một điều không thể tưởng tưởng nổi. tên trọc có vẻ như cũng đang nằm thoi thóp, cả người hắn đã gầy một vòng, không còn cơ bắp mà đang có dấu hiệu già đi nhanh chóng. Ba người xung quanh đã sắp không cứu nổi.
Phong lại gần kiểm tra, trông những người ở đây như bị bỏ đói lâu ngày, đúng vậy. Đến khi nhìn thấy một cái đùi và một cánh tay vẫn còn chút thịt bị gặm dở, lại nhìn lại từng bộ phận trên cơ thể của những người kia, hắn mới cúi người xuống nôn liên tục. Thật kinh tởm, vì mạng sống của mình, vì sinh tồn mà có thể chấp nhận ăn thịt đồng loại sao. Dù họ có chấp nhận hay không, nếu ta dù là chết cũng không làm những điều như vậy.

Từ phía xa, Kiệt chạy tới với tốc độ vô cùng nhanh, hắn hét lên:
- Mau tránh ra, mau tránh
Một dự cảm bất ổn dâng lên trong lòng hắn, Phong xoay người nhìn lại, chỉ thấy một con dao lạnh lùng đang sắp đâm tới mình. Keng!!! một viên đạn từ xa bắn thẳng tới làm con dao văng đi, sau lưng hắn người lành lặn nhất trong ba nhà nghiên cứu khoa học nhìn hắn với đôi mắt đỏ ngầu, mỗi lần hắn cử động lại như càng gầy thêm, cơ thể dường như sắp không chống đỡ nổi. Và rồi

Roạc! tiếng xé ghê rợn vang lên, giữa ngực hắn bị rách một vết dài, một loài vật từ trong đó chui ra.

Trông nố có bốn chân, móng vuốt sắc bén, toàn thân đầy những vảy đen cứng cáp, trên người mọc đầy gai nhọn ngược xuôi. Nó nhe răng gào lên một tiếng chói tai vô cùng rồi bỏ chạy.

Keng keng keng! tiếng đạn vang lên liện tục dường như không thể làm nó bị thương, con quái vật vẫn đang bỏ chạy. Có lẽ nó biết khi mới sinh yếu ớt vô cùng, những con người ở đây có thể giết chết nó một cách dễ dàng.

- Mau giết nó đừng để nó trốn thoát.
-Phập!

Một nhát ném vô cùng tinh chuẩn, xuyên thẳng vào đầu, con quái vật đứt hơi đồng thời một luồng ma khí khổng lồ cũng theo đó tụ tập rồi chui vào người Phong.

Lực ném của hắn lớn như vậy, cả việc móng vuốt là của Licker quái vật cấp hai vậy mà không thể xuyên qua đầu nó. Đây còn là khi chúng mới sinh, lớp vỏ còn yếu vậy mà đã có thể chống lại được súng đạn bình thường, nếu để chúng trưởng thành vậy thì chỉ còn đường chết.

Kiệt không nói một lời, hắn đi tới nhìn hai nhà nghiên cứu khoa học còn lại, một người đã mất đi một cánh tay, một người đã mất đi một chân, hai người đều ngất đi, miệng há to. Bên kia tên đầu trọc vẫn đang cử động nhưng không còn sức phát ra tiếng, hai mắt miên man vô thần. Kiệt nhặt con dao, tiến đến tên đầu trọc.

- Ngươi làm gì vậy, dừng tay lại, Phong cầm con dao chỉ thẳng vào Kiệt

Kiệt không hề để ý đến lời nói của hắn, đưa con dao khẽ rạch một nhát ở bụng tên đầu trọc. Đến khi Phong nhìn thấy hai con quái vật giống hệt con vừa nãy thì mới hít một hơi lạnh. Chúng còn rất nhỏ, đang điên hút lấy dinh dưỡng từ cơ thể mà chúng kí sinh.
Hai tay Kiệt vẫn không ngừng đưa dao lên xuống, có vẻ như đang phẫu thuật tách hai con quái vật ra, từng động tác đều vô cùng tinh chuẩn. Có lẽ nhanh nhẹn có thể giúp tăng cường phản ứng thần kinh, sự linh hoạt của cơ thể và cả chuẩn xác nữa. Vừa tiến hành giải phẫu mà hắn vẫn còn có tinh thần để nói chuyện

- Vừa rồi chính là một loại quái vật cấp ba, nó có thể kí sinh trong cơ thể người rồi hút chất dinh dưỡng của chủ thể. Cả ba người ở đây đều đã bị nó kí sinh, vì cơ thể họ không đủ chất dinh dưỡng nên chúng mới quyết định hi sinh hai cơ thể để nuôi dưỡng một con.
Tên trọc tới vừa đúng lúc nên hai con kia chủ động rời cơ thể chủ chuyển tới cơ thể của tên trọc, vì chủ động rời khỏi cơ thể nên chắc hai người họ không sao, còn như tên trọc phải tiến hành giải phẫu để tách chúng ra.

Được một lát thì cuối cùng hai con quái vật cũng được tách ra, Kiệt tung chúng lên không trung vừa lúc trúng người Phong làm hắn giật bắn mình đưa tay ra đón.

- Ha ha, yên tâm đi chúng vô hại, cho ngươi

Trông hai con quái vật nhỏ bé, người nhú những chiếc vảy non mềm mại, cả người co lại thành một đoàn trông thật đáng yêu, nhưng nó lại là sinh vật nguy hiểm vô cùng. Thật sự không nên đánh giá những sự việc mình nhìn thấy theo vẻ bề ngoài, như chuyện ba nhà khoa học ở đây, như chuyện cầm dao đâm vào bụng tên trọc, hay như… Kiệt chẳng hạn.

Có vẻ như tâm không mang chướng ngại, Phong thoải mái bóp hai con quái vật chết tươi, dù gì thì nó cũng là quái vật cấp ba, vậy là ma khí lại tăng lên một mảng lớn.
Kiệt vừa đưa tay, từng luồn ma khí theo tay hắn xuất ra bao trùm vết thương trên bụng tên trọc. Tên này không bị ảnh hưởng bởi tà niệm sao? Hắn trên đường giết nhiều quái vật như vậy, lại giết ba con quái vật cấp ba mà không hề có dấu hiệu khác thường, chắc hẳn tinh thần lực rất cường đại.

Phong cũng âm thầm nhìn theo Kiệt, hóa ra ma khí còn có thể sử dụng như vậy, vết thương của tên trọc dường như được ma khí đốt cháy, gắn kết vết giải phẫu lại, máu cũng ngừng chảy.

Đúng lúc này, RENG RENG RENG RENG

Tiếng chuông báo động vang lên!