Chương 2: Ma khí lan tràn

Thế Giới Lưu Vong

Chương 2: Ma khí lan tràn

Bỗng xung quanh từng cột khí đen từ dưới mặt đất bốc lên tựa núi lửa phun trào, Phong vẫn còn nghe thấy tiếng gào thét thảm thiết của một ông chú bên kia đường.
Cả thế giới, khắp nơi đều là một khung cảnh hỗn loạn, những dòng khí phun lên từ dưới lòng đất, đại dương bỗng chốc hóa một màu đen, những người đứng ngày dưới cột khí dường như bị một lực lượng nào nó hủy diệt, da thịt khô dần như bị hút hết nước, tóc ngày càng bạc, cuối cùng chỉ còn lại bộ xương rơi xuống đất rồi vỡ ra thành bột phấn
Thật là khủng khiếp, AAAA, Phong hét thật to, chạy vụt vào nhà, vội gom hết đồ ăn trong tủ vào balo, tay vơ lấy một con dao gọt hoa quả rồi vụt đi.
Trước cảnh hỗn loạn như thế này chỉ có bên cạnh người thân mới làm hắn yên tâm.
Ta phải đi tìm cha!

Tiếng còi cảnh sát đang inh ỏi khắp đâu đây, một số người nhân cơ hội hỗn loạn đã đi đập phá, cướp bóc các cửa tiệm xung quanh
- Kìa nhóc, đứng lại! Một lão cảnh sát vang lên tiếng ồm ồm, lão đưa sung nổ lên trời cái đoàng rồi bắt đầu hét to vào loa " Tất cả chú ý, có lệnh di tản khẩn cấp, khẩn cấp, tất cả hãy di chuyển về khu quân sự ngoại ô thành phố Go Go!
- Kìa nhóc không nghe ta nói sao? Tại sao lại chạy ngược lại

Phong cảm nhận một cánh tay lực lưỡng túm lấy cổ hắn, nhấc lên rồi tống vào xe cảnh sát, trong khi hắn vẫn ra sức kêu gào

- Thả ta ra, thả ta ra, ta phải đi tìm cha, Thả ta ra……..
Bất chợt xung quanh tối sầm

Khi Phong mở mắt, hắn nhận ra xung quanh có vô số người đang ngồi nằm tạm bợ, một khu quân sự với tường cao bao vây, binh lính canh phòng nghiêm ngặt.

Ngoài kia cánh cổng đang có từng người từng người ra nhập khu tạm trú này
Ngươi, Ngươi đi qua, cả ngươi nữa

- Vì cái gì ta không được đi qua? Một thanh niên gào lên bất mãn
- Những người đã tiếp xúc khí đen đều không thể đi qua, chúng ta cần giữ các ngươi lại để kiểm tra dị trạng
- Có gì mà phải kiểm tra, ta chính là muốn đi qua

Xung quanh những tên khác đều hô lên bất mãn, chẳng lẽ chính phủ liên bang từ bỏ người dân sao? Chúng ta không phải là người hay sao mà lại không cho chúng ta đi qua

Tiếng gào thét ngày càng to, thanh niên kia trong lòng bất mãn càng ngày càng tăng, hắn chỉ muốn giết hết tất cả những binh lính này, những người xung quanh. Không hiểu sao trong lòng hắn lại có suy nghĩ như vậy, như có muôn vàn lười dụ dỗ kêu gọi hắn, hãy xông lên, hỗn loạn hơn nữa đi.
Grao! Nam thanh niên như một con thú dại lao vào định cắn xé tên lính canh, hắn đớp một miếng vào cánh tay trái người lính rồi ra sức cạp
Bất chợt tiếng sung vang lên, những người xung quanh càng hỗn loạn, nam thanh niên nằm xuống máu chảy lênh láng, mùi máu tanh như kích thích đám người, mắt họ đều ánh lên màu đen quỷ dị rồi gương mặt trở lên mê man, chưa đầy vài giây, Chỉ huy lính gác hạ lệnh bắn tự do!
Khung cảnh máu tanh như địa ngục nhân gian, người nằm la liệt nhưng không hiểu sao họ vẫn còn sức lực để gào thét và giãy dụa khi đã dính vài màn đạn.
Phong cúi mình nôn liên tục, trong bụng tưởng chừng như trống rỗng nhưng vẫn muốn nôn. Với một học sinh như hắn, nào đã thấy được cảnh não người trắng trắng nổ tung tóe như dư hấu cùng với thịt đỏ máu tanh.
Những tên lính cũng hoang mang, không biết tại sao tên nam thanh niên kia tự dưng nổi điên.
Tràng cảnh sau đó dần dần được ổn định, một vị mặc áo có vẻ như là lãnh đạo cấp cao bước tới trên đài cao.
- Xin chào mọi người, chắc hẳn mọi người cũng đã thấy cảnh vừa rồi, chúng ta vừa được tin xác nhận là khắp nơi trên thế giới đều lan tràn những khí đen. Chúng ta gọi đó là ma khí, những người tiếp xúc với ma khí đều sẽ bị ma hóa, mất hết tâm trí biến thành quái vật đáng kinh tởm.
-Xin mọi người yên tâm, chúng ta đang dốc sức nghiên cứu cách loại bỏ ma khí, trên thế giới cũng đang tổ chức các điểm tập trung người dân để tránh ma khí lan rộng. Hãy tránh xa những ai đã bị nhiễm ma khí, có thể chúng ta cũng sẽ biến thành quái vật giống như họ

Phong trầm mặt lo lắng, mẹ, cha, anh trai giờ này đều đang ở ngoài kia, không biết an nguy như thế nào, ta thật vô dụng. Ta phải đi tìm họ

Thế giới thật hỗn loạn, có những người mới đầu còn không chịu di tản khỏi khu vực ma khí, cho đến khi những người xung quanh đều biến thành quái vật mới bắt đầu dẫm đạp lên nhau mà chạy, họ sợ hãi, càng sợ hãi thì lại càng muốn dẫm đạp lên người khác mà sống.
Phong lén lút mở balo, hắn cúi mặt vào trong đó rồi lấy dao cắt một hộp thịt bổ sung chút năng lượng, trước khi có thông tin từ chính phủ thì hắn sẽ không ăn bất cứ thứ gì đã nhiễm ma khí, có lẽ chút thức ăn này sẽ là nguồn sống của hắn trong vài ngày tới.
Những người xung quanh tuy có nhìn thấy chút mánh khóe nhưng tới giờ mới quá giữa trưa, mọi người cũng chưa đến mức đói quá, Chỉ huy quân khu hứa đến chiều sẽ cung cấp thực phẩm, không việc gì phải tranh giành với một thằng bé cả.

Trời tối, các khu tịn nạn đều lên đèn, hai tên lính đẩy một nồi lớn khói bay nghi ngút, những người xung quanh đều ngoảnh lại, tên lính hét to
- Xếp hàng, tất cả xếp hàng đến nhận thức ăn
- Không phải đã nói cung cấp thức ăn sao? Tại sao chỉ có chút ít cháo loãng. Một tên râu ria xồm xoàm bất mãn đập bát cháo, khung cảnh lại trở lên hỗn loạn, chỉ khi một người nằm xuống ôm chân, máu chảy thì đám người mới trở lên yên tĩnh.

Một vài tên liếc nhìn xung quanh, hắn tìm kiếm hình bóng thằng bé lúc trưa, hắn nhớ trong chiếc balo kia đầy ắp đồ hộp.

Khi tên kia tìm kiếm cũng là lúc Phong bám gầm một chiếc ô tô quân dụng đi ra ngoài. Những tên lính chỉ quan tâm có ai nhiễm ma khí lọt vào khu tịn nạn hay không chứ việc ra ngoài thì không hề quan tâm nhiều lắm, dù sao cũng bớt đi vài miệng ăn.

Một mình lang thang trong thành phố, vài tên côn đồ đang đánh nhau hay một tiếng mèo kêu cũng đủ làm Phong sợ hãi, Có những người ma khí quấn thân nhưng họ lại nằm im bất động một chỗ, khuôn mặt mê man, thi thoảng lại co giật như bị động kinh.
Hắn mở điện thoại, cũng may trên bầu trời ma khí vẫn còn loãng, tín hiệu tuy không được mạnh nhưng vẫn có thể kết nối, chỉ có điều chính phủ đã cấm mọi chuyến bay.

Lại là tiếng chời đợi, từng hồi tút tút vang lên thì cuối cùng cũng có người bắt máy
Là tiếng một người xa lạ
- Rẹt rẹt…z Rời đi, cửa rẹt z hàng này… là của bọn.. rẹt z
- Cha, cha nghe rõ con nói không, cha
- Phong… rẹt rẹt đừng tới đây… rẹt z
Lúc ma khí lan tràn là 7 giờ sáng, chắc lúc đó cha đang ở công ty, nghĩ tới đó Phong chạy một mạch, đường thật dài, giao thông đã tắc nghẽn hết từ bao giờ. Những chiếc xe vẫn bỏ ngổn ngang trên đường chắc vì chủ nhân di tản mà gây tai nạn.

Mặt đất nhuốm một màu đen, thi thoảng lại thấy một lỗ sâu vô cùng vẫn còn chút ma khí tản ra

Bất chợt một cánh tay vươn ra túm lấy bàn chân Phong, a thật là khủng khiếp, cánh tay khô gầy không còn sức sống nhưng lại túm chặt không buông

Hắn dồn lực dung chân còn lại dẫm liên lục vào bàn tay đó, tiếng kêu thét gào của con quái vật như hấp dẫn mọi thứ xung quanh.

Và rồi, một người mặc quần áo tài xế taxi xuất hiện, trông hai mắt hắn đen sì, không còn lí trí, bước từng bước chậm tiến về phía Phong trông có vẻ điên cuồng.

Phong ba chân bốn cẳng chạy chối chết, tên tài xế đuổi theo nhưng có vẻ như hắn không được linh hoạt, khi thì ngã, khi thì đâm sầm vào tường.
Hít hà hít hà, mình phải tìm chỗ trốn
Chắc có lẽ bị bỏ khá xa nên tên tài xế mất dấu con mồi, những kẻ ma hóa dường như có nỗi thù hằn sâu đậm với con người, tâm trí chúng chỉ muốn xé xác loài người hạ đẳng, thống trị thế giới.

Một cống ngầm tanh hôi, Phong lần từng bước mò mẫm trong đêm tối, hắn không dám đi trên đường, có quá nhiều nguy hiểm đang rình rập, có lẽ dưới cống là một sự lựa chọn không tồi.
Địa điểm chỉ định trên điện thoại đã gần đến công ty của cha hắn, Phong đang chuẩn bị trèo lên trên thì nghe thấy tiếng động

Chít, một con chuột mắt đỏ ngầu, người nó to dài còn hơn cả bắp đùi của Phong
Nó nhảy tới không chút sợ hãi làm Phong hét toáng lên, hắn đưa tay chém loạn con dao gọt hoa quả. Con chuột bị dính vài nhát dao không biết sợ mà càng trở lên điên cuồng
Bị dính một cái thì mình chết chắc. Phong xoay ngược con dao, chờ lúc con chuột nhảy lên liền xoay người húc thẳng vào con chuột làm nó bay ra
Chạy!
Ba chân bốn cẳng tìm tới thang leo lên trên, con chuột vẫn bám sát phía sau dường như không từ bỏ
Đường cống tối thui, nước đôi chỗ bẩn thủi bắn lên vang lên từng tiếng bì bõm vọng đi vọng lại, giờ hắn mới nhận ra không chỉ con người mà động vật cũng chịu ảnh hưởng của ma khí, chỉ có điều thời gian khác nhau, con chuột ngày chắc đã tiếp xúc với chút ít ma khí nên không bị rút khô sinh mệnh mà chỉ mất đi lí trí.

Cuối cùng cũng thấy một cái thang leo, từ xa tới, Phong nhảy thoắt rồi đu lên, tay chân đã trầy xước, quần áo bẩn nhem vì nước cống, đầu tóc đâu đây vẫn còn dính mạng nhện. Dùng hết sức lực đẩy nắp cống lên, nó thật nặng! Cố lên Cố lên, ta không thể bị một con chuột làm nhiễm ma khí được! Ta còn muốn sống, ta còn muốn sống.

Tiếng con chuột chạy đến đã rất gần rồi, bỗng nghe một tiếng coong, nắp cống tan ra làm vài mảnh, một nửa bay lên trên theo tay Phong, một nửa rơi xuống dưới vừa lúc con chuột chạy tới.

Chỉ nghe tiếng nắp cống vang vọng khắp nơi, chắc con chuột cũng đi đười nhà ma. Phong trèo lên trên mặt đường, hắn đang thắc mắc tại sao nắp cống lại gãy một nửa như vậy được, đèn đường đã có cái hỏng cái không, xung quanh rất nhiều vết chém loạn như có những cao thủ trong phim giao đấu, có lẽ đã có một vết chém vô tình trúng nắp cống.

Không, không phải là 1 vết chém, là 4 vết chém song song, trong đó vết chém to nhất sắc lẻm chính là vết đã cắt gần đứt nắp cống, những vết còn lại vẫn còn đang ánh lên phản chiếu sáng bóng từ đèn đường.

A! là móng vuốt, không biết sinh vật gì mà có móng vuốt kinh khủng đến như vậy, chắc không phải là người.

Bất chợt, lòng hắn lại dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Không! Cha, cha ơi!