Chương 3: Ma hóa?

Thế Giới Lưu Vong

Chương 3: Ma hóa?

Phong chạy hết tốc lực lao về công ty cha hắn, cửa vẫn hoạt động tốt.

Có vẻ công ty khá xa những lỗ thoát ma khí nên mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn, có điều người ở nơi đây đã rút khỏi từ lâu.

Hắn không dám gào thét gọi cha, giờ này phải giữ được bình tĩnh không được làm điều ngu ngốc. Chỉ cần một tiếng động mạnh thôi cũng có thể hấp dẫn những quái vật ngoài kia.

Trên sàn nằm một vài người có vẻ như đã bị ma hóa, nhưng đôi mắt họ… đôi mắt họ vẫn còn đang mê mang, chết trong mê mang. Có lẽ họ từ chối biến thành quái vật, nguyện chết trong mê mang còn hơn biến thành thứ ghê tởm kia. Nhưng nếu được quyền lựa chọn có lẽ họ đã từ chối không bị dính ma khí.

Cuộc sống vốn là như vậy, có nhiều lúc phải lựa chọn, dù có đúng hay sai cũng không được hối hận với quyết định của mình.
Có nhiều khi tình huống còn tệ hơn, chúng ta không được quyền lựa chọn, chỉ nghe theo sự sắp đặt của số mệnh, có lẽ là do nhỏ yếu.

Phong cũng vậy, những phút quan trọng hắn vẫn tin tưởng cha của mình hơn là ở lại dưới sự bảo hộ của chính phủ, người vừa là cha vừa là bạn hắn suốt quãng đời còn bé, dạy hắn cách làm người.

" Phong, nếu một ngày cha mất đi, con phải nhớ không được khóc, nhớ rằng cha lúc nào cũng sẽ ở bên con "

Cha hắn không có ở trong công ty, không phải lúc gọi điện cho cha có người đang cướp đồ ăn của cha hắn tại một của hàng nào đó sao? Tại sao hắn lại quên đi cơ chứ? Những phút sợ hãi đã làm đầu óc hắn không còn minh mẫn.

Phong bước thật nhẹ vào nhà hàng đối diện, mùi máu tanh nồng nặc bốc lên làm hắn suýt nữa nôn hết tất cả ra ngoài. Xung quanh bàn ghế lộn xộn, những vết chém ngổn ngang, vài chiếc bàn bị cắt đôi, vết cắt vẫn còn nhẵn mịn và sáng bóng.

Đồ ăn vương vãi khắp nơi, hắn đưa chân đá một túi ni long tưởng chừng như là túi thức ăn
Bụp aaa! một cái đầu người hiện ra trước mắt hắn, mắt vẫn còn trợn ngược lên vì sợ hãi, tóc tai vương vãi thức ăn bám dính. Vết máu vẫn còn mới, Phong sợ hãi nhưng cố gắng bịt miệng không kêu lên một tiếng.

Tại sao lại chỉ có đầu? thân thể hắn đâu?

Thêm vài bước nữa, câu trả lời chính là một bộ xương còn dính những mẩu thịt vụn nát bét. Nột tạng người bị cắt thành từng mảnh vương vãi khắp nơi.
Quái vật, có lẽ đó là quái vật ăn thịt người, không đơn thuần là những con người bị nhiễm ma hóa biến thành.

Cuối cùng cũng có cầu trả lời, hắn nhìn thấy xác 2 người thanh niên nữa, xung quanh là 3 con quái vật gần giống trong giấc mơ của hắn, chúng từ đâu xuất hiện?

Móng vuốt dài sắc bén, một móng dài hơn ba móng còn lại, tất cả như những lưỡi đao giết người vô hình. Trên người chúng có rất nhiều lỗ nhỏ, có lẽ là vết đạn.

Hai người thanh niên chết tựa lưng vào nhau, tay vẫn còn cầm hai khẩu súng ngắn. Phong bình tĩnh bước qua xác hai người, hắn quay mặt lại nhìn kĩ quái vật kia. Con quái vật cơ bắp cuồn cuộn, bề ngoài da còn phủ một lớp chất nhầy trông rất kinh tởm. Hàm răng tua tủa mọc không theo quy luật bao trùm gần như cả khuôn mặt, sau lưng là một cái đuôi nhọn gần như chỉ có xương. Có lẽ bọn chúng từ lòng đất chui lên kiếm thức ăn.

Cha! cha! cha có sao không?

Phong phát hiện cha hắn đang nằm tựa vào một góc tường, gương mặt mê man.
Dường như nghe thấy tiếng Phong, cha hắn quay mặt lên, ánh mắt lộ dần vẻ nhu hòa yêu thương.

Phong lại gần, Cha hắn bị một vài vết thương khá sâu, cánh tay phải đã đứt chỉ còn lại một miếng thịt dính lại lủng lẳng, tay trái vẫn cầm một móng vuốt dài nhất của con quái vật.

Xung quanh ba bốn con quái vật nằm la liệt, đầu của chúng dường như bị vô vàn nhát dao băm vằm thành thịt vụn

Hắn chảy nước mắt, khóc òa lên, không cần biết có thể gây tiếng động gì hay thu hút quái vật xung quanh, hắn ôm lấy cha và khóc. Hắn không muốn nhìn thấy những vết thương khủng khiếp trên người ông, cha Phong dường như đã kiệt sức không thể nói lên lời.

Ông đẩy hắn ra, có lẽ là hồi quang phản chiếu, cha Phong nhẹ nhàng đặt móng vuốt lên tay hắn

- Giết ta đi! nhanh! thời gian không còn nhiều nữa, ta đã không chống cự được nữa rồi.

Có lẽ tâm nguyện của ông đã hoàn thành, chống cự tới khi Phong tới, ông muốn nhìn mặt con trai mình lần cuối, đó là sức mạnh để ông vượt qua những lười dụ dỗ, những đau đớn về tinh thần khi ma khí xâm lấn

-Không, không, con sẽ không làm vậy, cha phải vượt qua được.

- Ta nói GIẾT TA!! NGƯƠI KHÔNG NGHE SAO? LOÀI NGƯỜI THẤP HÈN LUÔN KHÔNG NGHE LỜI SAO?

- Cha hắn gào lên, gương mặt đã dần biến đổi, cả người tràn đầy sức lực vùng vẫy, đôi tay đang nắm chiếc móng vuốt giằng co cùng Phong, máu tươi ứa ra

Phong chưa bao giờ đau đến vậy, không chỉ là đau về thể xác mà còn đau về linh hồn. Chiếc móng vuốt xuyên qua bàn tay trái hắn, cảm nhận từng đợt từng đợt xèo xèo như tiếng axit ăn mòn da thịt.

- Cha, tỉnh lại đi!

Dường như nghe được tiếng con, động tác của ông ngập ngừng, đôi tay co lại rồi lại duỗi ra, gương mặt lộ rõ vẻ dày vò đau đớn.

Và rồi, một điều không ai ngờ tới, ông nâng cao tay rồi nhắm thẳng tới tim mình…

- Khôngggggg ………..!!!

- Crắc

Tiếng như thủy tinh vỡ vụn vang lên, một luồng sáng từ tim ông bắn ra, sáng chói mỹ lệ trong trời đêm, ánh sáng tưởng chừng chỉ có trong tiểu thuyết, mang theo một vẻ cao quý và thánh khiết.

Ánh sáng ngày càng rõ, trái tim ông bị móng vuốt đâm xuyên vẫn còn đang tỏa sáng, nó đập ngày càng chậm, dường như đang trong quá trình hóa rắn. Từng nét từng nét hoa văn trên trái tim tỏa ra ánh sáng chói mắt cũng là báo hiệu cho sinh mệnh của cha hắn mất đi

Phong chết lặng, hắn còn còn tâm chí để ý những điều kì lạ đó, hắn im lặng không nói một lời. Gia đình liệu còn có ai, hắn nhỏ bé liệu có thể tồn tại trong cái thế giới này một mình không? Mẹ và anh Trai vẫn còn không có tin tức, cả Châu Đại Dương dường như mất hết liên hệ với bên ngoài, gần thiên thạch ma khí như vậy… Dù là biết Mẹ và anh hắn có hội sống rất nhỏ, nhưng hắn vẫn luôn hi vọng, luôn hi vọng và không dám tin vào sự thật.

" Phong, nếu một ngày cha mất đi, con phải nhớ không được khóc, nhớ rằng cha lúc nào cũng sẽ ở bên con "

Con đã quá mệt mỏi rồi, con không muốn sống một mình như thế này, con hận thế giới, con hận loài người, thế giới này thật ghê tởm! Đầu óc hắn hỗn loạn, vận chuyển với một tốc độ cực nhanh, bàn tay trái lỗ thủng to dần và to dần, xung quanh những mạch máu trở lên đen kịt tạo thành những hoa văn thật dọa người.

Gương mặt hắn vặn vẹo, ánh mắt dần trở lên mê mang!

Không phải Thiên thạch rơi xuống Trái Đất đều có dự báo sao? Vì cái gì chính phủ không một lời báo trước? Vì cái gì đượi ma khí lan tràn rồi mới tiếng hành di tản người dân?
AAAA Vì cái gì biết rõ đó là ma khí còn bắt đoàn khoa học tới nghiên cứu? vì cái gì đẩy mẹ ta, anh trai ta vào chỗ chết? Loài người thật ghê tởm, thật hạ đẳng!!

Từng cơn đau giằng xé trong người Phong, toàn thân như bị một lực lượng thần bí xâm chiếm. Sức mạnh dường như dung mãi không hết, đôi tay tràn đầy lực lượng như chỉ muốn xé xác cho thỏa thích.

Đầu óc hắn tràn ngập những ý nghĩ xấu xa, rằng tất cả loài người này phải chết, thế giới này đã sụp đổ rồi, thế giới này cần phải tiêu diệt.

Từng cơn đau mãnh liệt đánh tới, đây là lúc hắn phải đưa ra lựa chọn, hoặc là biến thành quái vật ghê tởm kia, hoặc là chết trong mê mang giống những con người mà hắn nhìn thấy, có lẽ đó không phải là một cách giải thoát mà chỉ là chạy trốn, né tránh không giám đối mặt với định mệnh của của đời mình.

Phong vươn tay với tới chiếc móng vuốt dài vẫn còn đâm xuyên tinh thể kì lạ, tinh thể kia chính là tim của cha hắn. Hắn muốn kết thúc cuộc đời mình ở đây, có lẽ cha hắn đã lựa chọn đúng đắn, chết để chạy chốn định mệnh.

Thật kì lạ, vừa vươn tay tới móng vuốt, lỗ hổng trên tay trái hắn như có ma lực hút lấy từng đợt từng đượt ánh sáng.

Tâm thần hắn dường như nhận được từng dòng nước ấm, chúng len lỏi khắp nơi, tẩy rửa đi những suy nghĩ tà ác, những đau đớn của cơ thể.

Hắn biết đây chỉ là ảo giác, cơ thể hắn đang co giật liên tục nhưng tinh thần lại như một người ngoài, không thể điều khiển cơ thể, chỉ có thể lặng yên cảm nhận, cảm nhận từng mạch máu, từng tế bào trong cơ thể đang sục sôi, máu của hắn như nhận kích thích di chuyển vô cùng nhanh, từng đợt từng đợt sức mạnh đang tăng lên không ngừng.

Hắn chìm dần vào giấc ngủ, có lẽ nếu hắn được chết trong giấc ngủ là một loại đặc ân, rời xa thế giới tàn khốc theo một cách nhẹ nhàng nhất.

Những tên thanh niên bị giết gầm gừ, người đã đầy vết thương nhưng có lẽ quá trình ma hóa đã hoàn tất, bọn chúng mang đầy lực lượng di chuyển đến nơi có mùi máu tươi. Hai tên thanh niên nhìn Phong đang nằm ngủ, có lẽ nhận ra hắn đang trong quá trình ma hóa nên hai tên bỏ đi, mộng tưởng chết trong giấc ngủ của Phong đã không thành hiện thực.

Tít tít tít tít, Tiếng đồng hồ vang lên làm đánh thức Phong, hắn chỉ mong đây là giấc mộng, khi tỉnh lại gia đình vẫn quay quần hạnh phúc bên nhau, hắn sẽ lười nhác xuống nhà ăn sáng, nghe cha hắn phàn nàn về tin tức nào đó, hay chê những bài nhạc mà anh trai hắn bật, mẹ hắn sẽ mỉm cười nhắc hắn phải ăn nhiều rau.

Tất cả, tất cả tan vỡ khi Phong cảm nhận được sàn nhà lạnh lẽo, những vết máu đã khô trên cơ thể mình.

Thật kì diệu, cơ thể hắn dường như khỏe mạnh không bình thường, sức lực tràn trề chưa từng có, mắt nhìn rõ hơn, tai nghe rõ hơn, thế giới như chậm lại, có lẽ không phải do thời gian chậm lại mà là tốc độ suy nghĩ và phản xạ của hắn được tăng một mảng lớn. Người hắn cao hơn một chút, cơ bắp cũng cường tráng hơn.

Những vết thương hôm qua đã khép lại, chỉ trừ một chỗ…

Tay trái hắn vẫn đen kịt, những mạch máu màu đen hằn lên chằng chịt giống tay của quái vật. Chúng xuất phát từ lỗ hổng tròn xoe giữa bàn tay hắn và đang lan rộng ra từ từ.
Hắn đưa bàn tay lên trước mặt, móng tay dường như đã dài thêm chút và sắc bén như kim loại, cái lỗ hổng chiếm gần trọn bàn tay kia không hề gây đau đớn, dường như sinh ra tay hắn đã có một lỗ hổng như vậy.

Oh! Cái gì đây? Hắn để ý chiếc đồng hồ điện tử hắn vẫn hay đeo qua một đêm đã biến thành màu đen. Không chỉ như vậy, nội dung trên đó cũng biến đổi

" imor’dẻteefla srako tezifila " Những kí tự kì lạ hiện lên nhưng Phong hắn có thể hiểu rõ nghĩa của chúng

- " Chúc mừng ma hóa thành công "