Chương 1: Thiên Thạch

Thế Giới Lưu Vong

Chương 1: Thiên Thạch

Ngày 08/12/2020, Trái Đất đón nhận một tai nạn khủng khiếp từ trước tới nay, một viên thiên thạch rơi trúng Australia. Từ viên thiên thạch toát ra những luồng khí đen phủ kín cả châu Đại Dương, mặt đất cũng sạm đen ảnh hưởng bởi dòng khí.

Các nhà khoa học đang di chuyển về châu Đại dương để nghiên cứu viên thiên thạch này, hiện tại chính phủ liên bang đã phong tỏa toàn lục địa để theo dõi những người dân đã vô tình hít phải luồng khí.

Mẹ, mẹ đừng đi được không? Con có dự cảm không ổn về chuyện này.

- Phong, ở nhà ngoan ngoãn chờ mẹ, chuyến này mẹ đi sẽ mười ngày nửa tháng, nếu chúng ta nghiên cứu hiểu rõ được viên thiên thạch kia thì đây sẽ là một bước nhảy vọt của nhân loại.

- Nhưng…

Mẹ phong chính là một nhà khoa học phục vụ cho chính phủ Liên Bang, anh trai Phong cũng cùng nối nghiệp, chuyến này cả mẹ và anh trai đều được nhận lệnh cấp tốc tiến về phía thiên thạch tiến hành nghiên cứu.

Tút tút tút, tiếng điện thoại vang lên đều đều

- Alô! Gọi ta có chuyện gì

- Cha, cha hãy mau khuyên bảo mẹ đừng theo đoàn nghiên cứu được không, con có dự cảm không ổn

- Phong à, dù gì ta với bà ấy cũng không còn là gì của nhau, có việc gì khó khăn cứ tìm ta, chú ý giữ gìn sức khỏe

Tiếng người đàn ông vang lên đều đều rồi tắt máy, lại là cảm giác chết tiệt này, khi hắn còn bé đã từng có dự cảm như vậy, chính là ngày mà bố mẹ hắn chia tay nhau.

" Chắc là ta quá lo lắng rồi "

Ngoài kia bầu trời âm u lạ thường, mây đen thi thoảng chớp lên như báo hiệu một điều chẳng lành sắp tới.

Vậy là mấy ngày tới lại phải tự nấu ăn sao? Với bản tính lười nhác, hắn ngay tức thời tới siêu thị, mua một loạt đồ ăn nhanh, đồ hộp, mẹ đã nói chuyến này sẽ đi xa, cả anh trai cũng đi, vậy cứ tích nhiều nhiều đồ ăn đi, chẳng mấy khi được dịp tiêu xài thoải mái.

Trời sập tối, Phong trở về nhà và chuẩn bị cho môn học ngày mai, những tri thức lí luận buồn tẻ khiến hắn chẳng thể nào tập trung, ngáp ngắn ngáp dài, Phong chìm dần vào giấc ngủ

Phong… Phong… Cứu mẹ, cứu mẹ!! Tiếng mẹ gào lên nghe thật tuyệt vọng, sau lưng là một con quái vật hình thù kì dị, nó thè lưỡi dài cuốn lấy mẹ hắn, móng vuốt vừa dài vừa cong đâm xuyên qua người bà rồi xé toạc ra từng mảnh

Không…! Mẹ ơi… mẹ ơi…

Phong bừng tỉnh trên giường, nước mắt nhạt nhòa, hắn vội nhìn đồng hồ, giờ này chắc mẹ vẫn đang trên máy bay tới châu Úc, sao có thể mà bị quái vật đuổi theo được.
Ta phải gọi điện xác nhận mới được, a quên mất trên máy bay sẽ phải tắt, vậy chờ them vài tiếng nữa rồi gọi đi.

Không còn hứng thú ngủ, vậy thì lên mạng cho đỡ buồn vậy. Vừa mở trình duyệt, vô số tin tức bạo tạc trên máy tính, khắp nơi đều đang bàn luận về thiên thạch, về những dòng khí kì lạ, hắn điểm qua một vài tin tức mới nhất

Oa! Vậy là khí đen có thể ngăn cản sóng điện thoại ư!

Phong ngẩn ngơ trước màn hình thật lâu, xưa kia hắn đã có một gia đình thật sự hạnh phúc, thật sự bình yên. Nước mắt lại chảy dài, trong long hắn thật sự hoài niệm những phút giây đó.

Có lẽ mình không nên lo lắng quá nhiều, việc cần làm bây giờ là học thật tốt, kiếm lấy một cái bằng nghiên cứu khoa học rồi nối nghiệp mẹ.

Hồi trước khi còn bé, hắn cũng mơ tưởng một ngày nào đó được trở thành siêu anh hung cứu vớt thế giới, trở thành một người có sức mạnh siêu nhiên người người hâm mộ và kính ngưỡng. Theo thời gian lớn lên, cuộc sống bào mòn dần dần, hắn dần trở thành một người bình thường đến không thể bình thường hơn, rồi đây sẽ lấy vợ, sinh con, nhìn con dựng vợ gả chồng, đôi khi dành thời gian ra chơi với cháu, rồi hắn sẽ già đi, rồi chẳng ai thoát được sinh tử.

Hắn sẽ mất đi mà chẳng ai biết trên thế giới có một người như vậy, cuộc đời thật bình lặng, không kích thích, không ham muốn đạt tới đỉnh cao. Nhiều khi hắn tự hỏi mình tồn tại trên đời này với mục đích gì? Mình đang sống cho ai? Ở cái tuổi mà đáng ra phải ăn chơi bay nhảy thì Phong hay ngồi một mình ngẩn ngơ một mình suy nghĩ, có lẽ đó là lí do hắn không có bạn bè trên lớp học, mọi người xung quanh không hiểu hắn, cho hắn là có gen nghiên cứu khoa học chảy xuôi trong người nên điên điên khùng khùng cũng là điều dễ hiểu.

Trên màn hình là những ảnh chụp mới nhất về viên thiên thạch, từ xa đã thấy mức độ đồ sộ, chắc phải cao hơn 100 tầng lầu. Nó không hề giống những thiên thạch bình thường, khi va vào trái đất cũng chỉ có bán kính vụ nổ chừng 1000m, toàn thể giốn như một viên pha lê nguyên khối, ánh lên màu đen bóng, trong đó lưu chuyển những dòng khí đen cuồn cuồn rồi từ từ thoát ra bay lên trời cao, một phần đi thẳng xuống lòng đất.
Cứ vài giây, viên thiên thạch lại lóe lên theo nhịp, xung quanh có vô vàn người dân đang hiếu kì vây xem mặc dù đã bị ngăn cản ở vòng ngoài.

Nó thật đẹp, mỹ lệ như một viên đá quý, một đặc ân trời ban, rồi đây có lẽ người ta sẽ khai phá được thứ đá quý đen đó, nhân loại sẽ đi lên, có những bước tiến nhảy vọt, cũng có thể đó là nguồn năng lượng mới khởi đầu cho kỉ nguyên hàng không vũ trụ.

Phong liếc mắt qua, thật kì diệu là khi nhìn thấy bức ảnh, không hiểu sao lòng hắn nhảy lên, cảm xúc trong tâm trí vô cùng mãnh liệt, càng nhìn càng thấy tâm thần bất an, một ánh mắt như xuyên qua thời gian không gian, xuyên qua bức ảnh đang nhìn hắn, ánh mắt từ viên thiên thạch khổng lồ kia.

Lưỡi dài, móng vuốt sắc nhọn, chính nó, chính là quái vật trong mơ kia
Không! mọi người đang gặp nguy hiểm, đây không phải là đặc ân mà là một tai họa, một tai họa bao trùm cả thế giới. Hắn vội vàng bình luận tin tức " Đó là quái vật, mọi người chạy mau ", vậy mà chỉ nhận lại vài biểu cảm haha rồi một vài người còn nói nếu là quái vật đã có quân đội vũ trang ở đây tại sao phải sợ?

Tít tít tít, tiếng chuông báo thức của hắn vang lên, thời gian trôi của thật nhanh, hắn vội chuẩn bị cặp sách, nhét một hai đồ ăn vặt vào túi rồi vội vàng mở văng cửa

Khoan đã! Đã 7 giờ tại sao trời không sáng?