Chương 6: Giấc mơ không hồi kết

Thập Tự Huyết Tử

Chương 6: Giấc mơ không hồi kết

Trong khoảng khắc chuyển hóa thành Ashin cấp hai đó...
Ryan cảm thấy nguồn Guar đang chảy dữ dội vào hai móng vuốt mới,cũng dễ chịu mà cũng đau...
Lồng ngực của cậu phát ra lửa của ý chí.
Cậu nhìn lên Pitu Takan đang nhìn chằm chằm vào ngọn lửa xung quanh cậu,môi nó mấp máy không nói lên lời.Và rồi,"vút" một cái,Ryan đã lao thẳng đến trước với tốc độ nhanh hơn trước hai lần và cậu chém thẳng về phía trước,chỉ một nhát,chỉ một nhát này thôi sẽ giết được hắn.Cậu cho mình cơ hội 50-50,đối thủ có sức mạnh vượt cậu.
Đầu nó phụt máu ra và bay lộn vòng lên bầu trời,con mắt duy nhất trợn lên như không thể tin được vào mắt mình.Pitu thốt lên những lời cuối cùng:
-Ngươi...có sức mạnh...của...cô ta, [G-o-d-d-e-s-s]
Cái đầu bé nhỏ rơi xuống đất nhưng không vì thế mà Ryan đã trả món nợ xong với nó,cậu bắn ra luồng sáng tiêu diệt cả thân xác lẫn cái đầu.Trong lòng cậu cảm thấy mẹ có thể được yên lòng rồi.Nhưng tim cậu chợt nhói đau.

-Bông hoa này,mình rất thích,vì chính cậu đã hái nó.Cảm ơn nhiều!
-Yahee,tớ phải vào tận vườn của cha hái trộm đấy.Chắc ông ấy không biết đâu.Dù gì cũng là sinh nhật cậu mà.
-Cũng ngày này một năm trước nhỉ,cái ngày mà cậu tìm thấy tớ.
-Ừ.
-Và cũng là ngày cậu đặt tên cho tớ nữa.
-Không có gì đâu,hôm nay là ngày của cậu mà,ra kia chơi đi.
Cậu bé chạy đi nhưng cô bé đã kéo tay của cậu lại,mỉm cười hạnh phúc và nói:
-Mình thích cậu,Ryan!

Trở về với hiện tại khi có một tiếng nổ đinh tai vang trên đầu cậu,và ở đó,bức tường đã nứt toát ra thành một rãnh sâu lớn và từ từ sụp đổ,Kirl tạo ra một quả cầu bảo vệ bay khỏi chỗ đó.Và một người đàn ông cậu chưa nhìn thấy bao giờ vung thanh kiếm bạc lên,thét:
-Radarel! [Chi Khắc Phá]
Một luồng sáng khổng lồ theo đường kiếm đánh thẳng vào quả cầu bảo vệ và dí Kiel lẫn Soli bay ra ngoài nhưng cô em vẫn duy trì được trạng thái an toàn cảu quả cầu.Họ rơi xuống Sảnh chính đang vung vãi những gạch đá và một trận hỗn chiến của tia sáng chằng chịt bắn khắp nơi.Ryan nhìn thấy những người mặc quân phục Thánh Giáo xẹt qua xẹt lại,cầm vũ khí trong tay tiêu diệt bọn quái vật dị hợm.,Chúng bị xẻ mắt,xẻ chân tay và cả thân tan thành hàng chục mảnh vụn,cùng với tiếng rống đau đớn của chúng.Cả căn nhà rung chuyển mạnh mẽ.
Người đàn ông kia sau khi đánh bung hai cô gái thì quay qua gọi Ryan:
-Cậu bé,xông ra ngoài đi,lũ KW tiếp viện sắp đến đấy.
Ryan không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng cậu cảm thấy ông ta không có ý xấu,liền đáp:
-Vâng.
Cậu phóng ra ngoài và nhìn xung quanh:cả Sảnh chính đã bị hư hại gần nửa,những bức tranh cháy rụi và hành chục lỗ hổng mở thêm khi có một luồng sáng đi lạc,soi rọi ánh sáng bên ngoài.Kẻ địch lúc nhúc ở khắp nơi,bắn ra Ma thuật hoặc phóng ra những cánh tay dài ngoằng ngoẵng cắp lấy người mà bóp nát.Đâu đó trong trận hỗn chiến,những bóng ma áo xanh đang nhập vào những Hội viên Thánh Giáo và điều khiển họ tấn công chính đồng đội của mình.
Một tên ác quỷ có cánh giống cánh dơi bay đến,tay cầm cây thương đâm thẳng vào người Ryan nhưng cậu né được và tung ra tia sáng bắn thủng cánh hắn.Ngay khi hắn rơi xuống,cậu đã bật đến và đâm trúng cả hai tay vào bụng hắn,và một cây lao chẳng biết từ đâu đã cắm vào lưng con ác quỷ.Ryan nhận ra cây lao đó rồi ngẩng đầu lên để thấy cậu bạn thân đang cầm một túi lao lơ lửng trên đó,Jabis Verma.Cậu ta hét lên:
-Chào!Một tuần không gặp mà đã gầy như vậy rồi hả anh bạn trẻ?
Ryan vui mừng hét trả lại:
-Ờ.Đừng có mà cướp mục tiêu của mình vậy chớ!
Jabis rút một cây lao ra và phóng chuẩn xác vào đầu một ác quỷ,nó nổ tung rồi cậu nói:
-Trong trận chiến không có công bằng đâu nhé!
Ryan phì cười rồi xoay vuốt kịp thời đỡ nhát rìu của một con quái vật bự con,cậu đạp vào bụng nó và chém đứt phăng nửa đầu.
Chợt một bóng đen trượt ra sau lưng cậu và khựng lại khi dính phải một ma thuật,chính là người đàn ông khi nãy.Giraw nhếch môi nói:
-Chào nhóc lần nữa,tên tuổi để sau đi.Chúng ta có hai vị khách cần được tiếp đón đấy!
Ryan nhìn ra thì thấy Kiel và Soli từ đám người tiến đến.Hiển nhiên cái sự việc tàn phá nhà ở của Soli đã không được cô ta bình tĩnh đón nhận.mặt cô ta đang tái đi vì giận dữ.Cô hét lên:
-Giraw,lão già khốn kiếp!
Giraw nói khinh bỉ:
-Cho dù vậy thì miệng cô vẫn thối như ngày nào.Xem ra thuộc hạ của cô đang bị ép lại nhỉ,ngoan ngoãn bỏ chạy đi.
-Đừng có mơ!Soli tung ra một quả cầu,Giraw giơ kiếm lên đỡ và ông lùi ra sau một bước.
-Lên thôi cậu bé.Cậu còn mười phút.
Ryan ngơ ngác hỏi:
-Là sao ạ?
Nhưng Giraw đã vác kiếm vọt lên đối đầu với Soli đang điên cuồng lao tới,và Ryan sau vài giây ngần ngừ cũng xông đến chặn đầu Kiel,cô bé này có vẻ như là đang muốn bảo vệ cô chị.Hai người nhìn nhau.Kiel nói với vẻ khó chịu:
-Anh đang bị thương nặng đấy.Tránh ra đi!
Ryan nói:
-Không nặng lắm đâu.Cảm ơn em về việc đã chữa trị cho anh nhé!Croniel! [Vuốt Hỏa]
Bộ vuốt của cậu phát lửa nóng và khi cậu lao vào,nó dường như là một bó đuốc sáng rực.Cô bé kia cũng lùi lại rồi bắn ra một chùm sáng từ lòng bàn tay của cô.Nó khiến Ryan phải nhảy vọt lên né và bổ mạnh xuống bùa Bảo Vệ được tạo ra kịp thời che chắn cho cô.Nhưng dường như nó không chịu được lâu dưới sức nóng của bộ vuốt bởi lẽ nó mờ dần đi.Ngay sau đó Ryan bị một chùm sáng khác thổi bay và cắt vào da thịt của cậu nhưng cậu đã né được một số.Việc chưa học được bùa Bảo Vệ khiến việc phòng thủ của cậu trở nên khó khăn khi đối đầu với đối thủ đánh xa như Kiel.Cậu cố gắng giữ khoảng cách ngoài tầm của chùm sáng nguy hiểm.
Giraw bên trên đang cận chiến với Soli,vừa phải đỡ những cú đá,nắm đấm của cô vừa phải chú ý đến những mũi dao sẵn sàng chộp thời cơ đánh lén.Nhưng ông vẫn bình tĩnh và mặt thì dần đỏ lên,thấy Ryan bên dưới nhảy như con choi choi trong ma trận của Kiel,ông gào lên:
-Cái thằng đần kia,đẩy lui nó nhanh lên!Sức mạnh của ngươi có hạn đấy!
-Ngay cả khi ông nói vậy thì cháu cũng...Ryan đột nhiên ngừng nói.
Một hội viên đã bắn một tia sáng về phía Kiel khiến cô bé phải nhảy lui ra,tạm thời xao nhãng việc tấn công Ryan mà quay ra chống trả người kia.Thời cơ đây rồi,Ryan phóng hết tốc lực bật lên,khoảng cách với mục tiêu đã rất gần.
Nhưng ngay khi vuốt chuẩn bị chạm vào lớp da không bảo vệ của cô bé thì từ khoảng không phía sau lưng cô đã xuất hiện một cái lỗ đen ngòm như miệng của Thần Chết,và từ trong đó một quân bài màu xám được phi ra,nổ tung.Ánh sáng chói lóa tràn ngập vào mắt của những người đứng quanh lỗ đen,mắt của họ tạm thời bị Khóa.Ryan buộc phải lùi lại,mắt cậu nhức lên và khi đã mở ra được thì Kiel đã biến mất.
-Cái quái gì thế?
-Ryan!Phía sau kìa!Một giọng con gái không biết từ đâu vang đến.
Ryan lập tức quay ra sau và thấy một bóng ma đang áp sát cậu và chuẩn bị nhập thể,nhưng cậu đã né vụt ra sau và tung một tia sáng về phía hắn.Tuy nhiên,Từ trong đám khói bụi,bóng ma không bị xi nhê càng áp sát hơn,có lẽ vì người đã chết không thể chết lần thứ hai.Ryan tự gõ đầu mình rồi bất ngờ sàn dưới chân con ma đó sụp xuống,kéo theo cả con ma đang gào rống.Ryan nhìn ra phía trước,một cô gái có mái tóc dài,một tay cô nắm thanh kiếm cắm xuống đất,một tay cầm tấm khiên phát sáng những vòng tròn.Đó chính là Anthea Dirkmear.
-Anthea!
-Ừ.Là mình.Nếu cậu muốn tiêu diệt một bóng ma thì phải cho hắn hít đất như thế!
Qua đám khói bụi có hai con quái vật nữa xông đến giết Anthea nhưng cô bé chém cả hai tên đứt làm bốn phần.Jabis cũng tới cạnh Ryan và ném chết một tên ác quỷ nữa trước khi mở miệng:
-Tụi này đến cứu cậu đây,nhưng cậu đã mạnh lên nhiều rồi đấy.
Anthea hỏi:
-Làm sao cậu có được Ashin cấp hai thế?
Ryan cũng tự hỏi mình câu đó.Chẳng lẽ việc chứng kiến mẹ mình chết đã vô tình đẩy nhanh tiến độ thăng cấp của mãnh vỡ kì lạ đó.Dù sao thì cậu đột nhiên thấy sức mạnh trong người bị rút đi như đê vỡ và chỉ còn lưu lại 1/4.Như thể Guar gặp trục trặc vậy.
-Cái...?!
-Mi đã hết thời gian rồi.Tên nhóc kia!
Giraw đã hạ xuống cạnh bốn người họ,nói xong câu đó liền mở cái be nước bên hông và tu đầy sảng khoái.Giữa chiến trận đầy hiểm nguy này mà ông ta vẫn ngang nhiên uống nước,không sợ có kẻ nào tấn công sao?Nhưng ông ta đang giao đấu với Soli mà.Giraw nói:
-Con nhỏ Soli đó đã chạy trốn rồi.Nó đã từ bỏ căn cứ này,vậy nên hãy tiêu diệt kẻ địch còn sót lại trước khi trời tối đi.
Hai tiếng sau,trận hỗn chiến trong Biệt Thự Hoa Hồng đã kết thúc,xác chết Hội viên Thánh Giáo nằm lẫn trong xác của bọn KW-da thịt chúng đang tan chảy.Sau khi đóng Guar và trở lại bình thường,Ryan với cơ thể đầy vết thương vẫn cố gắng đi đến cạnh xác mẹ cậu,giữa những người khác đang thu dọn tàn dư.
Cậu bật khóc:
-Con,dù cho con có được sức mạnh thì con vẫn không bảo vệ được mẹ...mẹ ơi,con còn phải chịu bao nhiêu sự...mất mát nữa đây?
Nước mắt của đứa con trai dù nhiều đến đâu cũng không thể khiến bà mẹ sống lại được.
Gia đình Adonis chỉ còn sót lại duy nhất Ryan,cha của cậu đã chết khi cậu bốn tuổi,cha đỡ đầu của cậu chết khi cậu bảy tuổi,và bây giờ mẹ cậu chết khi cậu mười bảy tuổi.
Trải qua đến ba lần chứng kiến ba người thân chết trước mắt,Ryan cũng đã dần quen với cảm xúc ấy.Nhưng bây giờ thì chỉ trơ trọi lại cậu.Không còn được thấy người mẹ ngồi khâu áo cho cậu khi nó bị rách,không còn những cái vỗ về âu yếm,cũng không còn hình ảnh người mẹ lao động cả đời để bù đắp cho tuổi thơ cay đắng của con mình.
Jabis và Anthea đứng cạnh cậu,họ cùng nói những lời an ủi,vỗ về cậu,chính bản thân họ cũng rơi nước mắt.
Giraw tiến đến và thụp xuống xác mẹ của Ryan,nói:
-Thành thật xin lỗi vì sự chậm chễ của ta,nếu ta đến sớm hơn,thì có lẽ bà ấy đã không chết thảm như vậy.
Ông cúi đầu bày tỏ sự kính trọng trong một lúc,rồi đứng lên nói:
-Chúng ta sẽ nghỉ ở đây một đêm.Sau khi Cedalus giải trừ kết giới bảo vệ xong,chúng ta sẽ lấy thông tin mật của KW rồi rời đi luôn.Khu vực này không thể ở lâu.
Ryan hỏi,giọng cậu khàn đi:
-Ông có thể cho cháu chôn cất mẹ cháu ngay không?
Vị đội trưởng nhìn cậu với ánh mắt lạ,rồi gật đầu:
-Được.Nhưng với một điều kiện:Cậu phải gia nhập Thánh Giáo.Trong quá trình chiến đấu,cậu đã thể hiện mình là một chiến binh tiên phong khá xuất sắc,ta có lời khen cho việc đó.Và dĩ nhiên,câu trả lời sẽ là...
-Vâng.Cháu sẽ gia nhập.
-Tốt lắm!
Giraw bước ra cửa,Ryan gục đầu xuống,cậu cảm thấy quá mệt mỏi.

-Cậu thích mình thật ư?
-Ừ.Cô bé ôm bông hoa lí nhí nói.
-Vậy mình cũng thích cậu!
Cô bé tươi cười,trông càng xinh đẹp hơn.Nhưng sau đó lại là một khuôn mặt buồn.
-Nhưng mình không còn nhiều thời gian đâu.Mình là...
Ryan nhìn chằm chằm vào cô bé,tay cậu lơ đễnh đưa lên.