Chương 8: Trung khu chống Ác Quỷ

Thập Tự Huyết Tử

Chương 8: Trung khu chống Ác Quỷ

Một buổi sáng bình lặng.
Mặt trời hôm nay dường như bực bội hơn hôm qua,những tia nắng đem cái nóng thiêu đốt chiếu xuống mặt đất không chút do dự,trời trong xanh và lợn cợn những đám mây đang rượt bắt nhau.Không một chút gió càng làm cho cái nóng hung hăng hơn.Những người đang bay cảnh giới phía trên chịu trực tiếp cái nóng khi bọn họ vẫn khoác áo chùng kín mít,vừa phải đảm bảo an toàn vừa trông chừng đoàn xe ngựa phía dưới.Tình hình của những người ngồi trên xe ngựa cũng không khá hơn là bao,lưng họ ướt đẫm mồ hôi và đau nhất là những vết thương bắt đầu nhức nhối trở lại.Họ hướng thẳng đến thị trấn phía trước.
Nhưng họ sẽ không phải chịu nhiệt độ này lâu,bởi điểm Dịch Chuyển đang ở thị trấn phía trước,sớm thôi,họ sẽ trở về "Nhà".
Đại đa số người trong Thánh Giáo đều đã có gia đình,bất cứ lúc nào họ cũng đều có thể xin nghỉ phép một vài ngày để về thăm vợ con.Nhưng đối với Hội Giáo thì lại không như vậy,không được có gia đình là một trong những yêu cầu để tham gia tổ chức này.Vì nếu có gia đình thì đó sẽ là điều cản trở họ thể hiện sự dũng cảm của mình trên chiến trường.họ sợ chết,sợ không được gặp lại những người thân yêu.Mà trong lúc đối địch kẻ thù,họ chiến đấu để sinh tồn,để rút ngắn hơn con đường quét sạch bóng tối.Bù lại,thành viên của Hội Giáo có lương cao gấp ba lần lương của Thánh Giáo.
Ryan cũng đã từng nghe đến tổ chức Hội Giáo có những chiến công xuất sắc đến không tưởng đó nhưng cậu vẫn muốn gia nhập Thánh Giáo hơn,vì ở đó cậu có bạn bè.Sự tiến cử của một Đội Trưởng là một cơ hội tốt.Cậu sẽ chiến đấu để được làm kẻ thù của Takan,dù cho có phải nỗ lực bao nhiêu nữa,dù cho có phải chết.
Nhưng trước hết,cậu cần xử lí việc cô nàng Maros lạc chủ tên Melan này.Việc tìm chủ nhân của cô không quá khó vì cô đã miêu tả rất kĩ ngoại hình của ông ta cho cậu:
-Ông ấy tên là Roley Macetrox,khá là cao và khổ người to,hiện đã 52 tuổi.Ông thường đội một cái mũ đen chóp cao,tóc ông màu đen được buộc lên kiểu đuôi ngựa và ở đuôi tóc có một chùm tóc vàng.Mắt ông màu xanh và tuy đã 52 tuổi nhưng nhìn mặt vẫn còn khá trẻ,râu của ông mọc lún phún.Ở tay trái của ông có một vết sẹo hình tròn.Ông mặc quân phục của Thánh Giáo nhưng có thêm một huy hiệu với một tam giác có những kí tự tượng hình,cùng với hai thanh kiếm đặt song song ở lưng áo choàng.Ashin của ông là Sát Thủ và vũ khí là dao ngắn và roi da.Ông có thói quen mỗi khi phấn khích là đi khập khiễng như thể chân phải có vấn đề,và là một người nghiện rượu nặng.Tôi đoán là ông ấy thường nhậu thâu đêm với Giraw ở đội số năm.
Ryan hỏi:
-Vậy giữa Roley và Giraw có quen biết thân thiết à?
Melan gật đầu,nói:
-Đúng vậy,họ là bạn thân của nhau khi ngài Roley mới gia nhập giáo phái khoảng ba mươi năm trước.Giraw đã hỗ trợ và tiến cử ông ấy nhiều nên ông ấy thường biếu ổng những chai rượu ngon nhất.
Ryan nhớ lại trước khi nói chuyện với ai,ông Giraw đều uống một ngụm rượu trước khi mở miệng.Và chẳng hiểu vì sao ổng có thể trữ được nhiều chai rượu như thế trong người.
Bây giờ,Melan đang nhảy những bước điệu nghệ trên đầu của Ryan,cô xoay trái xoay phải,hất chân,vẫy tay như một vũ công chuyên nghiệp.Chưa kể đến vẻ ngoài xinh đẹp,những điệu nhảy ngẫu hứng của cô đã thu hút ánh mắt của những người ngồi quanh Ryan,thỉnh thoảng họ lại vỗ tay tán thưởng.Còn Ryan thì khó chịu nói:
-Cô không ngồi yên được một chút à?Đầu tôi sắp lún thêm vì những bước nhảy của cô đấy!
Cô gái gõ gõ vào đầu cậu,nói:
-Nè,vì ai mà tôi có thêm một vết sưng to đùng trên mặt hả?Cậu có biết việc tàn phá nhan sắc của một người phụ nữ là tội tày trời không?
-Ai biết được chứ!Nếu tôi không làm thế thì cô đã sớm bị họ tấn công rồi.
-Họ?Ý cậu là những người đang bay kia hả?Tôi dư sức chặn được đòn tấn công của họ cho đến khi cậu giải thích xong.
Ryan ngạc nhiên:
-Chặn ư?Sao cô cản được họ?
Melan thở dài buồn phiền như bị coi thường,cô nói:
-Đừng có coi thường một Maros Thiên Thần,chúng tôi là loại Maros mạnh nhất trong các loại Maros đấy,với lại ngài Roley có dạy tôi một số kĩ năng phòng ngự cơ bản.Coi chừng tôi cho một đòn là cậu nằm bẹp luôn đấy!
Ngán ngẩm vì tính khí của cô nàng phiền phức này,Ryan không nói nữa mà cầm lên một quyển sách định đọc thì Melan nhún một cú thực mạnh và sau đó hạ phàm đau điếng giữa đầu cậu khiến cậu thét lên và đập luôn quyển sách lên chỗ của cô ta nhưng cô ta đã thoăn thoắt bay lên.Khúc khích cười khi thấy Ryan đang ôm đầu rên rỉ,nói:
-Nói trước cho cậu biết là tính khí của Maros Thiên Thần được tạo ra từ tính khí của chủ nhân họ nên đừng để ngài Roley nóng giận nhé,cỡ tôi chưa thấm tháp gì so với cú đá của ông đấy đâu.
Ryan đánh phải giương cờ đầu hàng và hỏi:
-Số lượng Maros Thiên Thần như cô có nhiều không?
Melan nói:
-Không.Họ có rất ít vì rất khó để tạo ra một Maros dạng Thiên Thần,thông thường thì một Ashin bình thường chỉ tạo ra được một con vật tùy vào trí tưởng tượng trong đầu về hình dáng con vật đó.Phải là những mảnh vỡ có quyền năng cao hơn gọi là "Trung Tâm" thì mới có thể có phần trăm nhận được Thiên Thần.Sở dĩ được gọi bằng cái tên như vậy là vì những mảnh vỡ đó nằm gần tâm của Cuộc Thanh Trừng và nhận được nhiều hơn Guar.Người sở hữu nó luôn thăng cấp Ashin nhanh hơn,vũ khí vượt trội hơn và Guar mạnh hơn.
-Làm sao để biết được một người có mảnh "Trung Tâm" hay không?
-Khi cậu muốn gia nhập Thánh Giáo thì sẽ có một sự kiểm tra nho nhỏ tình trạng của mảnh vỡ Ashin,qua đó người ta có thể phân biệt các loại Ashin và các dạng của nó.Nhưng nếu đã có mảnh "Trung Tâm" rồi thì vẫn chưa đủ,phải có sự tập trung để nghe được tiếng gọi của Maros Thiên Thần chúng tôi và từ đó,sự kết tinh Guar sẽ cho sinh ra một Maros Thiên Thần.
-Tôi sẽ chỉ muốn một con vật thôi.Thiên thần như cô thì rắc rối lắm,đã nói nhiều lại còn xấu tính...
-Ê,nói ai xấu tính thế hả?Cậu nói lại thử coi!
Và Melan ngoắc tay của cô xuống đất,lập tức Ryan đập mặt thẳng vào thùng xe,y hệt tối hôm qua cậu đã kéo cô ngã đập mặt.
Một lúc sau,đoàn người đã đến được thị trấn.Những hội viên cảnh giới lặng lẽ đỡ những người bị thương xuống,bỏ lại mấy cái xe ngựa và cùng tiến vào thị trấn khá lớn này.Đi được một lúc thì đã có một thường dân chực sẵn ở một ngõ tối tăm và đưa cho họ một hạt giống màu đen,rồi ông ta đi nhanh như thể muốn giấu sự hiện diện của ông trước những người mang Ashin.Một người tiến sâu vào ngõ và thả hạt giống xuống đất,nó nảy ra một cánh cửa trắng lấp lánh,đặc sệt như dung dịch keo dính,hệt như một tấm gương phản chiếu.Một người nói:
-Được rồi.Mọi người vào lẹ lên,mỗi lượt ba người.
Ryan cùng hai người khác tiến vào cánh cửa Dịch Chuyển.

Căn cứ của Thánh Giáo nguyên thủy là được đặt ở đảo Ailend vào khoảng từ năm 1400 đến giữa thế kỉ 16 thì bị tàn phá gần hết do những cuộc tấn công của KW vào Cục Trung Ương,sau đó những người lãnh đạo đã thống nhất căn cứ mới là Vatican-vùng đất Thánh Thần.Khoảng 400 Pháp Sư đã làm việc ròng rã suốt 10 năm để xây dựng lên một pháo đài kiên cố,dễ thủ khó công ở Trung Tâm của vùng đất này,đặt tên là Synacrose.Nhưng như thế là chưa đủ,Đại Thống Lĩnh thứ hai King Beteroga đã tách một phần linh hồn của mình làm Người Bảo Vệ canh giữ bên trong pháo đài,và hai mươi bốn Đội Trưởng,Nguyên Soái đã lập ra hai mươi bốn kết giới bảo vệ ếm xung quanh nó.Những kết giới này đủ để ngăn cản mọi cuộc tấn công nào của kẻ địch trong một thời gian dài,dù là Takan thì cũng không xuyên qua được.Thánh Giáo đã bố trí những đội quân tinh nhuệ nhất làm nhiệm vụ phòng thủ bốn cửa vào của pháo đài là cửa Zeus,cửa Jesus,cửa Apollo và cửa Thormecya,nâng sự phòng thủ của căn cứ này so với căn cứ trước mạnh hơn rất nhiều lần.Sau đó,những căn cứ nhỏ lẻ khác cũng được xây dựng nên,đặt ở châu Âu,châu Á và châu Phi.Còn căn cứ của Hội Giáo nằm ở Nam Mĩ.
Suốt từ đầu thế kỉ 17 đến nay,Synacrose đã phải hứng chịu ba đợt tấn công quy mô lớn của KW nhưng đều đã đẩy lùi được địch và chưa lần nào bị thiệt hại đến 50%.Căn cứ này tiếp tục được mở rộng và phát triển thêm theo đà lớn mạnh của Thánh Giáo.Đây được coi là địch thủ đáng gờm với hai căn cứ chính của Kircus Walvin ở trên mặt đất và dưới Địa Ngục.
Bây giờ,đã trải qua gần ba trăm năm tồn tại nhưng niềm tự hào của Thánh Giáo vẫn tỏa sáng rực rỡ ở vùng đất Thánh Thần.Hàng ngày tiếp nhận những lượt đi và lượt về của các hội viên,trong đó có nhóm Ryan.
Khi Ryan đi xuyên qua cánh cửa thì thấy không khí chung quanh lạnh như nước đá,không có một cảm giác gì là cậu đã đi hàng nghìn ki-lô-mét cả.Nhưng khi cậu mở mắt ra đã thấy mình đứng trên một không gian hoàn toàn khác.
Không còn thị trấn nhộn nhịp,không còn những thường đang tụ tập trên những con đường hay con hẻm tối tăm lúc trước,tất cả đều đã biến mất và trước mặt cậu giờ đây là một màn sương phủ trắng xóa.Có thể nhìn thấy vài cây thấp thoáng đen xì,ở bên trái cậu,thẳng cuối con đường là một cánh cổng lớn có khắc biểu tượng của Thánh Giáo:hình tam giác viền đỏ,có những chữ tượng hình được khắc bên trong viền,hai thanh kiếm đặt song song đứng thẳng bên trên con sư tử vàng hung dữ đang nhe nanh múa vuốt đầy dũng mãnh.Cậu ngơ ngác hỏi vô thức:
-Đây là đâu?
Mắt cậu dù nhìn đâu cũng chỉ toàn thấy sương mù.Một hội viên nói:
-Đây là vùng đất Vatican Thánh Thần.Chúng ta đã đến nơi rồi.Trước mặt là cổng Jesus.
-Cổng Jesus?
-Nói nôm na thì có nghĩa là tên bốn cổng của căn cứ được đặt theo tên bốn vị thần trong thần thoại:Zeus,Jesus,Apollo,Thermecya.
-Bên trong cũng thế này sao?
-Không.Cậu nhóc sẽ được thấy sự phòng vệ hoàn hảo của chúng ta.Đi nào...A!Khoan...
Ngay khi Ryan bước chân lên một bước thì lập tức có ngay một ngọn giáo từ trong đám sương mù phóng ra suýt nữa đâm trúng người cậu nếu cậu đi thêm bước nữa.Với vẻ mặt hoảng sợ,cậu lùi lại:
-M-Mém chết...
Hội viên kia cười an ủi:
-Ta quên nói với cậu là...
Nhưng tiếng của ông ta đã bị nhấn chìm bởi một tiếng nói khủng khiếp khác vang ra từ cánh cổng,đó không hẳn là giọng một người mà là giọng của nhiều người cùng gầm lên,và đã làm tăng sự sợ hãi của Ryan:
[ĐÁM NGƯỜI KIA!HÃY CHỜ SYNACROSE XÁC NHẬN HỒ SƠ CỦA CÁC NGƯƠI!NẾU CÓ TÊN TRONG DANH SÁCH THÌ SẼ ĐƯỢC VÀO,CÒN NẾU KHÔNG THÌ HÃY HỨNG CHỊU CƠN THỊNH NỘ CỦA NÓ!]
Sau đó thì không còn một tiếng động nào nữa,một cơn gió quét qua cả đám người và Ryan vội đưa tay lên che mặt khi thấy những hội viên khác rút ra một tấm thẻ chìa ra phía trước.Cậu cũng rút nó ra nhưng mới ngớ người ra là cậu không hề có nó.Melan nói,răng va lập cập vào nhau:
-Ta ghét tiếng của tên này,nó khiến tai ta bị ù đi.Chúng ta chỉ cần một chút thời gian nữa thôi!
Mấy giây sau,tiếng nói kia lại vang lên:
[ĐÃ XÁC NHẬN XONG,TẤT CẢ SẼ ĐƯỢC VÀO TRỪ CẬU TRẺ TUỔI NHẤT KIA!CẬU KHÔNG CÓ THẺ RA VÀO!]
Ryan hét trả lại:
-Tôi làm gì có thứ đó chứ!
Một hội viên tiến lên nói:
-Cậu ta là lính mới.Hôm nay cậu ta đến để đăng kí.
Giọng nói kia lại vang lên,vẫn oai hùng nhưng đã ngấm phần ẩn ý đầy mùi nguy hiểm:
[VẬY THÌ BẮT ĐẦU THỰC HIỆN PHƯƠNG THỨC CHỨNG MINH!CẬU SẼ ĐƯỢC VÀO SAU KHI HOÀN THÀNH NÓ!]
-Cái...?!
Ryan thốt lên một tiếng rên rỉ khi có bốn cái lỗ xoáy tròn xuất hiện chung quanh cậu,từ đó bốn tượng đá chiến binh nhảy ra.Tượng đầu tiên chỉ mặc quần dài,có khuôn mặt một người đàn ông tóc ngắn và hai nắm đấm của ông ta lớn gấp hai nắm đấm bình thường.Bức tượng chân thực đến nỗi Ryan nghĩ nếu bỏ đi màu đá phủ trên người tượng thì trông sẽ chẳng khác gì một con người.Bức tượng thứ hai có hình một cô gái tóc dài mặc áo tu nữ và cầm hai con dao dài,thắt lưng cô có giắt thêm bốn con dao khác.Bức thứ ba có hình một Pháp sư khoác áo choàng đen như kiểu áo La Mã cổ đại,tay ông ta chống gậy gắn một viên đá ở thân.Bức thứ tư và cũng là bức cuối cùng có hình dạng một cậu bé loắt choắt cầm một ngọn giáo.Những thứ quái dị đồng loạt xuất hiện khiến Ryan hoảng hồn phải nhảy lui lại hai bước.Cả bốn kẻ mới xuất hiện đều hướng đôi mắt không tròng về phía cậu và sửa đổi tư thế tấn công.Ryan hiểu ngay thứ chúng nhắm tới chính là cậu.
Người đàn ông kia vội vã nói:
-Khoan đã!Cậu ta đang bị thương nặng!Nếu làm thế cậu ta sẽ chết đấy!
Giọng nói kia không chút cảm xúc vang lên:
[SYNACROSE SẼ KHÔNG CHẤP NHẬN Ý KIẾN NÀO VÀ LÀM THEO LỆNH NGÀI WICHAZDAMIN.]
Một hội viên khác nói:
-Nếu là ngài ấy thì cậu nhóc đó toi mạng chắc rồi,ngài ấy quyết đoán và cẩn thận lắm.
Một hội viên khác nói:
-Giờ làm sao đây?Chúng ta đã được ngài Giraw nhờ đưa bằng được cậu ta vào Thánh Giáo rồi mà giờ lại gặp rắc rối thế này.
Người hội viên kia nói:
-Đành chịu thôi.Với tình trạng bây giờ của chúng ta thì không thể làm gì được,đành nhờ cậy vào những người bảo vệ vậy.
Mười người lính bảo vệ ra hiệu cho nhau và đồng loạt rút vũ khí ra,chuẩn bị kích hoạt Ashin để giúp đỡ cậu nhóc đang bị dồn bởi bọn tượng đá hung hãn kia.
Melan tạo ra một quả cầu ánh sáng trong tay cô,hét lên:
-Ryan,tôi sẽ chặn chân chúng trong năm giây,trong thời gian đó cậu hãy kích hoạt Ashin của mình đi.Phải hạ hết lũ này cậu mới vào được Synacrose.
-Tôi không chắc là mình có thể kích hoạt được không đấy!Ryan nói.
Cậu lui lại và chuẩn bị nói "khẩu ngữ" của Ashin thì giọng nói trong cánh cổng đột nhiên vang ra đầy nghi ngờ:
[RYAN?CÓ PHẢI LÀ RYAN ADONIS ĐƯỢC ĐỘI TRƯỞNG GIRAW SCOTT TIẾN CỬ KHÔNG?]
Có lẽ tiếng hét của Melan đã được chúng nghe thấy.Ryan đáp:
-Phải!Là tôi đây!
Im lặng một lúc,rồi:
[SYNACROSE ĐÃ KIỂM TRA CẬU,CẬU CÓ THỂ VÀO]
-Phù,tưởng phải đánh nhau với họ cơ.
Ryan lau mồ hôi khi nhìn một cánh sợ hãi về phía bốn bức tượng đang tụt dần trong vòng xoáy dưới chân họ.Trước lúc đi còn cúi rạp người như thể là một cử chỉ xin lỗi vậy.Melan lại đậu trên đầu cậu,nói:
-Hệ thống Bảo Vệ phải thật nghiêm ngặt thì mới ngăn chặn được gián điệp của chúng xâm nhập vào đây.Giọng nói vừa nãy cậu nghe là của Người Bảo Vệ đấy.Ông ta rất giỏi trong lĩnh vực này.
-Ờ há,chào mừng người ta bằng tiếng quát đó.Tui sắp vỡ màng nhĩ ra đây.
Cậu sửa lại trang phục và cùng đám người tiến vào cánh cổng đang tự mở ra.Khuôn mặt của Ryan ngập tràn ánh sáng khi vừa bước qua cổng,sự sửng sốt hiện ra trên mặt cậu.
Một cô gái đứng trước mặt đoàn người,nói:
-Chào mừng mọi người đến với Synacrose-pháo đài kiêu hùng của Thánh Giáo vĩ đại.