Chương 2: Có Nhẫn Nại, Có Thành Công

Thần Tiên Đạo

Chương 2: Có Nhẫn Nại, Có Thành Công

Huyết Thiên giới. Hôm nay bầu trời u ám, mây đen vần vũ, dù ở khoảng cách xa đến mấy cũng cảm thấy có ánh sáng chớp động kèm theo chấn động mãnh liệt ở phía chân trời.

- Huyền Vũ, ngươi rất mạnh, nhưng chúng ta cũng không đến tay không!

Nói rồi lão già cầm quải trượng răng sứt vung tay lên trước mặt xuất hiện 1 hồ lô xanh biếc, hồ lô tỏa ra sinh sơ vô tận khiến ai nhìn vào cũng có cảm giác thoải mái, lão điểm 1 chỉ vào hồ lô quát khẽ:
- Tế!

Ngàn vạn binh sĩ xung quanh chiến trường như nhận được 1 hiệu lệnh nào đó, tất cả đồng loạt quỳ 1 gối xuống, trong miệng lẩm bẩm chú ngữ. Từng sợi, từng sợi huyết khí theo đó bay lên chui vào trong hồ lô, hồ lô từ màu xanh biếc dần dần chuyển hồng thành đỏ, đến khi hồ lồ chỉ còn là 1 màu đen sậm, những binh sĩ phía dưới đã thành thây khô. Ngàn vạn chiến sĩ tinh nhuệ nhất 1 giới hóa huyết khí tụ tập trong hồ lô này, lúc này đây nó chính là chỉ bảo trong chí bảo.

Lão già cầm quải trượng răng sứt nâng hồ lô lên, trên bầu trời dường như xuất hiện 1 vòng xoáy kì dị hút hồ lô vào trong đó, vòng xoáy tan đi nhưng nháy mắt có một áp lực vô cùng cường đại đến từ tinh không vũ trụ áp đến, một đại thủ đen kịt che phủ thiên không xé tan 9 tầng mây chộp xuống chiến trường mà mục tiêu chính là lão già đứng 1 mình kia.

Trước nguy cơ sinh tử chưa từng có, vị tuyệt thế cường giả kia hét lớn, linh lực vận chuyển điên cuồng, hắn lao lên đánh ra 1 quyền bao hàm pháp tắc hư không cả đời cảm ngộ. Từ xa có thể thấy cảnh tượng này giống như một phàm nhân nhỏ bé đang liều mạng tranh thiên, bất kì ai thấy cảnh này đều rung động tột cùng, cả đời khó quên.

Tinh không vỡ vụn, vật chất phân rã, sóng trùng kích chưa tan hết, còn chưa biết kết quả ra sao năm vị chí cao vô thượng đã đồng loạt xuất thủ, ra tay chính là sát chiêu mạnh nhất, đánh về phía vị tuyệt thế cường giả kia. Lão già tên Huyền Vũ chật vật vô cùng, khóe miệng tràn máu, lão không ngờ mình không đỡ nổi 1 chiêu của phân thân Thiên Quỷ. Khi bọn chúng mang nhiều người đến đây lão đã biết trước sẽ có huyết tế, mà không ngờ chỉ 1 chưởng lão đã trọng thương, " không được, không thể dây dưa thêm nữa ". Nghĩ là làm, lão ko chờ ổn định linh lực đã cấp tốc dùng huyết độn ý đồ trốn chạy. Nhưng 5 người kia quả thực đã nhanh hơn lão 1 bước. Đối mặt với cả 5 đạo thần thông hủy diệt từ 5 hướng vây quanh lão, lão vừa đối chiêu với Thiên Quỷ, lại trọng thương, giờ đây đối mặt với 5 người lão có cảm giác bất lực. Lão chỉ tính sai lực lượng của Thiên Quỷ, 1 phân thân cũng có lực lượng Đạo cảnh, chúa tể thiên hà mạnh đến vậy sao. Nhưng lão quyết không chờ chết, trong tay lão xuất hiện 1 bảo chung thanh đồng có khắc văn tự lấp lóe luân phiên xoay chuyển, đây là pháp bảo duy nhất có tính phòng ngự lão có trong tay, bảo chung phóng to chụp xuống lão như bức tường kiên cố nhất ngăn cách lão với sát thế bên ngoài.

Nhưng chỉ thế thôi thì cũng thật khinh thường 5 kẻ kia, bọn chúng có 4 người là cường giả cùng thế hệ với lão, 1 người từng theo lão học đạo, 5 người tính ra cũng chỉ kém lão nửa bước mà thôi. Bảo chung vừa chụp xuống thần thông đã ập tới phá tan nó thành muôn ngàn mảnh, lão chật vật bay ra, hơi thở suy yếu đến tột cùng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ. 5 người vây quanh hắn, đủ loại biểu cảm xuất hiện, lạnh lùng có, tươi cười có, âm trầm có, thù hận có, nhưng điểm chung của cả 5 người là đó sự quyết tâm không thể quay đầu lại.

Sự việc xảy ra trong chớp mắt, kể từ lúc Thiên Quỷ xuất thủ đến tình cảnh bây giờ cũng chỉ gói gọn trong 5 hơi thở mà thôi. Đứng trong tình cảnh như thịt cá nằm trên thớt, ngược lại lão bình tĩnh vô cùng, lão nhìn bao quát phiến thiên địa này, lại nhìn thần thái 5 người, trong hoàn cảnh ác liệt bỗng nhiên lão ngộ ra rất nhiều điều, lão chợt sắp xếp lại tất cả sự việc lão trải qua ngàn năm, vạn năm, lão lại nghĩ xa hơn, nghĩ về người thân đã mất, nghĩ về sư huynh đệ đồng môn, những lão bằng hữu đã vẫn lạc từ lâu, cả về vị thê tử với ánh mắt ôn nhu dịu dàng đó, từng khuôn mặt hiện ra trong đầu, nhưng cuối cùng trong mắt lão chỉ còn lại hình ảnh về 1 mảnh bạch cốt đang nằm im lìm trong không gian giới chỉ. Lão cười ha hả, tiếng cười mang theo vô tận bi thương cùng châm biếm.

- Khá lắm, hôm nay có kẻ đến đây là vì mạng ta chứ không phải vì bảo vật! Ngươi rất giỏi, ngươi rất kiên nhẫn, ngươi rất quyết đoán, xem ra hôm nay dù để lại đồ ta cũng không đi được rồi.

Nghe xong câu này riêng lão già chống quải trượng răng sứt nhíu mày, dường như có điều gì suy nghĩ, không đợi thời gian cho 5 người kịp phản ứng, lão nhân lật 1 cái, trong tay xuất hiện 1 bạch cốt, đoạn bạch cốt này trông rất bình thường, không khác xương ngón tay người bình thường là bao, chỉ người có đạo hạnh đủ cao mới nhìn ra ẩn hàm trong vẻ tầm thường này loáng thoáng thấy những sợi pháp tắc nguyên thủy đan xen cực kì phức tạp. Lão vận chuyển tu vi, đoạn cốt tỏa ra quang mang chói mắt, kết hợp với khí tức của lão đang bành trướng không tưởng, 5 người biết hắn đang làm gì.

-Không thể!
-Dừng tay.

5 người với hi vọng trấn áp được lão trước khi lão mang theo chí bảo tự bạo khỏi thế giới này, nhưng không kịp nữa, kèm theo tiếng nổ kinh thiên lão nhân dường như đã trở về với cát bụi.

3 ngày sau trận chiến trên bình nguyên, ở một sơn mạch hoang vắng, một lão nhân đang ngồi xếp bằng trong sơn động tối tăm, lão nhân tóc tai bù xù, quần áo rách nát, thần thái tiêu điều. Đang trong nhập định, lão mở mắt, trời đã chuyển về đêm, xuyên qua màn mưa dày đặc lão có thể nhìn thấy bên ngoài đỉnh núi đối diện có một thân ảnh đang đứng, nghĩ nghĩ điều gì thần thức quét vào giới chỉ hắn lấy ra một bình rượu, ngắm nhìn giây lát, uống 1 hớp sau đó quăng đi:

- Các ngươi vẫn luôn khống chế tất cả.
Lão thi triển thí thân thuật đem 1 phân thân luyện hóa cả đời chỉ để đào thoát 1 mạng trong lúc nguy cấp, giờ đây lão sợ rằng mình thực sự khó qua 1 ải này, lão thực sự phẫn nộ cùng cay đắng. Không biết vì lí do gì và tên nào đã âm thầm đưa lão vào tròng trong bao nhiêu năm qua, dùng mọi thủ đoạn hại tất cả thân nhân bằng hữu của hắn chỉ để hắn nhân sinh cô độc, bỏ qua cơ hội nhìn thấy tiên lộ để cho lão nhặt được Tiên Cốt sau đó bí mật tung tin cho cường giả thiên hạ, lão không biết hắn là ai nhưng lão khẳng định nếu có thời gian sớm muộn lão cũng tìm ra chân tướng. Lão nhìn về thân ảnh không biết từ lúc nào xuất hiện trong sơn động âm thầm thở dài " nữ nhân này…"

Đây chẳng phải 1 trong năm vị vây công hắn lúc trước hay sao. Lão biết nàng ta là người có trách nhiệm và thực tế, xuất thân là đệ tử tông môn, từ nhỏ đã được tông môn nuôi nấng dạy dỗ, nàng có bằng hữu, bè bạn, đỗi với nàng tông môn chính là nhà vậy, cho đến khi nàng trở thành lão tổ chí cao vô thượng cũng ko quên trách nhiệm của bản thân, đối với nàng kết quả đạt được là quan trọng nhất, quá trình như nào không quan trọng. Nhưng lão vẫn không hiểu lí do gì nàng phải xuất thủ với lão, lão biết tên đứng sau kia ko phải nàng nhưng có liên quan đến nàng, bởi vì lai lịch, bối cảnh, tâm tính nàng lão đều hiểu, nàng không có khúc mắc gì với lão vậy tại sao phải làm vậy.

- Đệ tử tiễn ngài một đoạn đường.

Giọng nói thanh thúy dịu dàng truyền đến. Thực tế nàng đạt thành tựu này cũng có phần của lão, nói xong bỗng quỳ xuống khấu đầu 3 cái rồi cầm bảo kiếm đâm đến lão, cùng lúc đó 4 vị ẩn náu trong hư không cũng xuất hiện vây quanh lấy lão chứng kiến vị cường giả từng uy hiếp Huyết Thiên giới 1 thời ra đi. Lão không hề phản kháng mặc cho thanh kiếm lạnh băng đâm xuyên trái tim. Lão ho ra máu nhưng vẫn gượng cười nhìn lên 5 khuôn mặt:

- Lão phu phải chết nhưng các ngươi ai có thể toàn thân trở về thì phải xem bản lĩnh của hắn rồi.

Nói rồi tay phải kết ấn, cả sơn mạch năng lượng bùng nổ, hình ảnh cuối cùng lão nhìn thấy là tầm mắt trắng xóa rồi chìm vào vô tận hắc ám.