Chương 2: TOOL (The Origin Of Life)

Thần La Thiên Chinh

Chương 2: TOOL (The Origin Of Life)

-Nào! Tiểu Kỳ Nha, Lại với ba nào! – người đàn ông hiền hòa nhìn cậu thiếu niên mặc một thân đồ trắng đang ngồi đối diện ông. Người thiếu niên vẫn ngồi đó nhìn sách trong tay, không nhìn lại ông mà nói:
-Cha! Con vẫn bình thường. Không phải chỉ hôn mê mấy năm sao? Cũng không phải mất trí!
-Được! được! vậy tiểu Kỳ muốn ăn gì không để ba ba đi lấy – Vẻ mặt người đàn ông vẫn tươi rói, hỏi con trai mình.
Cậu thiếu niên nhìn cha,mặt cậu vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, cậu không hiểu sao ba mình lại nhiệt tình như vậy.Theo ba cậu nói, sao tai nạn đó, cậu bị hôn mê 5 năm. Nhưng cậu vẫn cảm thấy rất kỳ quái. Cậu chỉ có những hình ảnh rất mơ hồ về quá khứ trước đó của cậu, theo ba cậu, thì đó là di chứng sau tai nạn. Nhưng cậu vẫn hơi nghi ngờ, thậm chí cậu cảm thấy những quá khứ ấy cứ như không phải do chính bản thân của cậu trải qua, mà cứ như là bị ai đó gán ép thêm vào... rất kỳ quái, nhưng cậu lại không biết có nên nói ra hay không nên cậu vẫn giữ bí mật đó trong lòng.
Nhưng cậu càng ngày càng lo lắng hơn khi mơ hồ cảm giác được rằng đang có thứ gì đó bị ràng buộc đang muốn trỗi dậy bên trong cậu. Một thứ gì đó hư vô mà mờ mịt, nhưng khiến cậu rất bất an.
-Nào, nào tiểu Kỳ, lại cùng ăn cơm với ba-người đàn ông ấm áp nhìn con trai mình
-uhm-cậu nhìn ba, mặt vô biểu tình,nhưng vẫn cảm thấy rất ấm áp, dẹp bỏ những suy nghĩ đang rối loạn trong đầu cậu và ngồi vào bàn cơm. Phút chốc không khí ấm áp lan tỏa khắp căn nhà...
8 tháng sau...
Cậu đã sống tại đây được gần 1 năm. Cậu đã hòa nhập được với môi trường, nhưng cậu lại không đi học mà chỉ ở nhà học với ba cậu. Vì cậu hôn mê suốt 5 năm nên không thể nào theo kịp kiến thức của các bạn cùng tuổi được. Điều này khiến cậu khá mất mát, nhưng khi nhìn thấy ba mình rất vui vẻ khi ở bên cạnh mình thì khiến tâm của cậu được thả lỏng hơn...
Nửa đêm, khi đi qua phòng ba để đi vệ sinh thì cậu nghe tiếng ba cậu nho nhỏ từ trong phòng truyền ra. Đó không phải là giọng nói ôn nhu của ba giành cho cậu, mà là giọng nói lạnh như băng không hề có tình cảm. Cậu lại gần một cách chậm rãi, áp tai vào cửa phòng nghe lén...
-... Tất cả số liệu vẫn bình thường... TOOL 02 không hề có điểm khác biệt so với con người – Địch giáo sư giọng không nghe ra bất cứ vui buồn nào, bình tĩnh nói chuyện với người trong trong màn hình trong suốt đối diện.
-Tốt! Cứ tiếp tục theo dõi, TOOL 02 nếu có hành động gì bất thường phải thông báo trụ sở ngay. – giọng nói nữ tính tầm 50 tuổi truyền ra.
-... TOOL 02... là kết tinh hoàn hảo, nó... sẽ không có khuyết điểm
-Hừ! Chỉ là sản phẩm thử nghiệm người nhân tạo TOOL số 02 mà thôi, nó chỉ là bước đệm nhỏ cho dự án Origin-giọng nữ hừ lạnh- Giáo sư Địch, ông là một thiên tài, không nên bỏ nhiều sức như thế vào sản phẩm thử nghiệm đó, chúng ta cần một sản phẩm càng hoàn hảo hơn, theo ông báo cáo, tôi cho rằng năng lực ‘tư duy’ và ‘học tập’ của TOOL 02 là chưa đủ đối với một trí thông minh nhân tạo hoàn hảo. Nó vẫn không thể khai phá bí mật sức mạnh của mã ‘Origin’.
TOOL 02? nó là gì? Người nhân tạo sao? Cậu tự hỏi, theo lời người phụ nữ kia thì ba cậu đang giám sát nó, nhưng sao cậu không thấy gì trong nhà suốt gần một năm qua? Học tập? học tập cái gì? mã TOOL?
Hàng loạt câu hỏi quanh quẩn trong đầu cậu, cậu tiếp tục nghe tiếp.
-Nó không phải chỉ là sản phẩm thử nghiệm thưa bà- giọng giáo sư Địch càng băng lãnh- Nó là tâm huyết của tôi. Không cần bí mật mã TOOL, tôi sẽ không bỏ nó.
-haha, một sản phẩm rác rưởi không thể mở mã Origin cũng xứng đáng giáo sư ngài làm vậy sao?, ngài nên nhớ mục đích của TOOL, The Origin Of Life- giọng nữ giễu cợt – tôi khuyên ngài tốt nh...
"rầm" – rác rưởi... rác rưởi ư?!!!- người đàn ông phẫn nộ vỗ bàn- tôi cho bà nó lại lần nữa, nó không phải rác rưởi...nó là ‘Địch Kỳ Nha’, là con trai ta!
"Rầm" cậu không khống chế được ngã xuống đất. "Địch Kỳ Nha"? cậu? là TOOL 02 ư? không! Đau đầu quá! Không!! Cậu không không tin!!!
-Tiểu Kỳ!!!!!!!!!-trong tiếng hét của ‘ba’ cậu,cậu ngất đi.
-Con...th..ực..sự...là...con trai...ba...sao?-đó là những gì mà cậu nói trước khi ngất đi.
Mắt cậu lóe lên màu xanh,một thứ gì đó đang tràn trong não cậu, thứ luôn bị ràng buộc trong cậu, chúng đã trỗi dậy!