Chương 1: TOOL 02

Thần La Thiên Chinh

Chương 1: TOOL 02

Dưới lòng đất đen tối trong thành phố X. Nơi mà hắc ám bao phủ thăm thẳm, nơi mà cả ngay chính phủ cũng không thể với tay đến được
-Đẩy ‘sinh lý’ lên mức cao nhất.
-Tiếp, ‘động lực’,’trí não’, ‘cảm xúc’,... đều lên cao nhất cho tôi!
-OK, các chỉ số vẫn đều được ổn định, kế hoạch TOOL sẽ thành công –giọng nói vui mừng vang lên
Trên trụ kính thí nghiệm, 1 cậu thiếu niên 14~15 tuổi,hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ. Làn da cậu trắng nõn không hề có một tỳ vết khiến cho ai thấy cũng phải ghen tỵ. 2 lông mi mỏng và đôi môi đỏ khiến cho cậu càng thêm tinh xảo đến từng đường nét. Mái tóc cậu có màu bạch kim do di truyền,cậu đứng lõa thể trong trụ thí nghiệm chứa đầy các chất dịch màu lục. Vai cậu được nối liền với nhiều sợi dây nhỏ và 1 sợi dây hơi lớn để truyền "máu".
-"haha, con của ta, đứa con hoàn mỹ nhất của ta sắp ra đời"-Người đàn ông hơn 50 tuổi nhắm mắt thổn thức,như đang nhớ lại -"10 năm... 10 năm rồi nhỉ con trai ta, ngày đó ta nói gì nào? Ngày nào đó ta sẽ khiến con sống lại...đúng không? Ngày ấy đã đến rồi... đến rồi... thực sự đến rồi! Đám lão già ngu ngốc kia không hề hiểu khoa học là gì cả! Đây mới là tác phẩm hoàn mỹ nhất đời ta...đứa con trai yêu dấu của ta...,1 thiếu niên siêu việt nhân loại, siêu việt mọi thứ... một...một siêu thiếu niên hoàn mỹ!hahaha!"
Ông cười khẽ nhưng nơi viền mắt lại chảy ra một ít nước mắt mang theo nỗi ưu thương nhàn nhạt nhưng không thể xóa nhòa. Cứ như chìm vào hồi ức bi thống của riêng mình, ông nhắm mắt trong căn phòng trống vắng lộ rõ sự cô độc và đau thương nơi ông.
Khoảng một tuần sau, tại phòng thí nghiệm dưới mặt đất...
-Giáo sư Địch, mọi thứ đã kiểm tra lần cuối xong xuôi, chúng ta có thể vào giai đoạn thử nghiệm chức năng của TOOL 02.-một nam nhân 40-45 quay đầu nhìn thân ảnh đang ngồi nhìn như đang nghỉ ngơi trên ghế kia, thổn thức vạn phần.
Người đàn ông hơn 50 tuổi được gọi là giáo sư "Địch" kia có vài phần không vui mở mắt ra, nhưng cũng không lộ ra mà chỉ nói:
-Được rồi, tiến vào giai đoạn thử nghiệm! – Ông không vui,vì đối với ông, người thiếu niên đang đứng trong trụ hóa chất kia cũng không phải là một người máy, nó là con trai ông, nó có tên, mà không phải là cái số liệu ngu ngốc kia. Nhưng nếu không có những người kia, thì có lẽ đến lúc chết, ông cũng không thể một mình tiến hành kế hoạch này, thực hiện lời hứa kia bên xác con trai ông được.
-Đã rõ!-người nam nhân kia trả lời.
Theo tiếng trả lời của ông, dung dịch màu xanh bao quanh cậu thiếu niên được rút dần ra hết. Người nam nhân kia lại nhấn vào nút khởi động trên ngực cậu, vùng ngực cậu lóe ra ánh sáng màu xanh nhạt rồi biến mất. Cậu thiếu niên lõa thể, đẹp tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật dần mở mắt ra. Đôi mắt của cậu lóe lên ánh sáng màu xanh thẳm như biển cả rồi lại biến mắt ngay, nhưng với giáo sư Địch thì điều ấy lại lộ rõ trong mắt ông, khiến ông khẽ giật mình trong lòng, nhưng cũng không biểu kiện bất cứ biến hóa nào cả. Vẻ mặt của ông vẫn bình thường bất biến, nhưng lại đan xen sự hoảng hốt trong lòng, ông vẫn nhìn thân ảnh cậu thiếu niên ấy. Mắt của cậu trong suốt, mang theo chút mê mang, khiến cho ta thấy cậu như một thiên sứ thuần khiết đọa lạc trần gian.
Lúc này, người được gọi là giáo sư Địch mới khẽ mỉm cười, nụ cười suốt gần mười năm kể từ ngày ấy, mở miệng bao hàm biết bao yêu thương, cũng có do dự, mang đầy phức tạp mà nói:
-Chào mừng trở về, "Địch Kỳ Nha"...con trai ta...