Chương 7: Trường săn (tt)

Thần La Thiên Chinh

Chương 7: Trường săn (tt)

Vào trạm chuẩn bị chỉ thấy đứng đó một binh sỹ mặc giáp sắt tay cầm thương (giáo) mở miệng
-Lấy vũ khí, chuẩn bị tốt, 5 phút sau bắt đầu.
-Vâng!-cả bọn đồng thanh
Cậu nhìn quanh kho vũ khí cầm một thanh kiếm lên xem thử, huơ huơ rồi đặt xuống, khẽ lắc đầu, cứ thế cầm thử 5,6 thanh vẫn không tìm được vũ khí thuận tay.
-Nhanh lên, còn một phút- Binh sỹ kia lại lên tiếng.
Cậu nhìn quanh thì thấy các bạn đều đã chọn tốt vũ khí của mình. Trác phàm cầm một thanh cung lớn, Vô Phong lấy một thanh thương giống của người binh sỹ ngoài kia, còn Tử Hàn cầm một sợi xích sắt gắn lưỡi hái nhìn âm u đáng sợ.
Cậu quay nhìn hòm vũ khí tự nói "nếu nhẹ quá dứt khoác cầm hai thanh đi", cậu moi từ đáy hòm lên hai thanh kiếm giống nhau như đút, hình thù quái lạ như hai tia sét "chính là nó". Cậu cầm hai thanh vũ khí rồi đi ra ngoài chỗ tụi bạn đang đứng nói chuyện.
-Tôi sẽ phụ trợ Vô Phong, còn Trác Phàm cậu đứng từ xa hỗ trợ – Tử Hàn quay sang Vô Phong-Cậu là binh chủ lực đấy nhớ cẩn thận! Mà không biết Du Thần tìm vũ khí xong chưa? Không biết vũ khí của cậu ấy thật khó phân việc.
-A! Du Thần ra kìa. – Vô Phong chỉ tay về phía cậu, Du Thần nhanh chóng bước đến.
- A! Du Thần đây là vũ khí gì a? Hình thù thật kỳ quái!- Vô Phong nhìn thanh kiếm của Du Thần mở miệng tò mò.
-Kiếm a! Rõ vậy mà! Cậu là ngốc tử a? - Du Thần cười nhạo.
-Vậy cậu xài song kiếm ư?- Tử Hàn nói- tốt vậy cậu với Vô Phong cùng làm quân chủ lực đi.
-ok!- Du Thần giơ tay làm ok thủ thế tỏ vẻ mình làm được. Xong cả bọn cùng đi vào trong trường săn.
-Đã đến giờ! Vào đi- Binh sỹ gác cổng mở miệng nói
Cả bọn chen vào trong, khi Du thần đi ngang qua cửa, bỗng tên binh sỹ nhìn chằm chằm vào hai thanh kiếm cậu mang theo khiến cậu rùng mình, đi nhanh hơn.
Binh lính giáp bạc suy nghĩ, hắn đã là cấp úy, làm gần 20 năm sao có thể không nhận ra hai thanh kiếm đó. Chỉ là hai thanh kiếm đó là hàng đặc chế, kể từ khi ‘người đó’ lên cấp cao đã không còn dùng nữa, cũng không ai thích chọn chúng vì qua khó sử dụng. Vậy mà này đây lại có tên nhóc tân sinh lấy, thật có ý tứ! Hắn nheo mắt nhìn theo bóng hình cậu thiếu niên di xa dần...
-Cửa 3 mở ra!- một âm thanh truyền ra, ngay lập tức cửa bên trái của cả bọn được nâng lên, một thân hình ma vật từ từ hiện ra...
-kiếm sĩ hổ-Du Thần lộp bộp trong lòng "ma vật cấp 2 ư?"
-Kiếm Sĩ Hổ ma vật cấp 2- Trác Phàm mở miệng, cậu ta đã ngồi nhìn quyển sách giới thiệu ma vật cả đêm qua – Không mạnh, thậm chí chỉ ngang ma vật cấp 1 nhưng tốc độ và độ linh hoạt là đỉnh tiêm trong ma vật cấp 2, cẩn thận!
- Vô Phong, Du Thần lên đi, bọn tớ hỗ trợ- Tử Hàn mở miệng
-Ok!- Cả 2 đồng thanh, phóng lên trước.
Kiếm sĩ hổ toàn thân màu đen, mau lẹ né mũi thương Vô Phong đâm tới, vồ ngược lại. Vô Phong né không kịp, dùng thương chắn đòn. Cả hai quần nhau cả phút, Vô Phong thấy sắp chịu không nổi lùi lại, Du Thần lập tức tiến lên thế chỗ.
-đậu xanh! Tê vãi, nó mà mạnh hơn chút chắc văng vũ khí, Du Thần cẩn thận!- Vô Phong hô.
-được- cậu cầm hai thanh kiếm sắt huơ tới, kiếm sĩ hổ lui lại, bắn người lao tới dùng hai tay vồ cậu. Du Thần chắp hai kiếm đỡ lại, hai chân đạp mạnh xuống đất đỡ lại. Kiếm sĩ hổ ép tới, cậu gồng sức hai tay cản lại, lai tức một mũi tên phá không bay đến trúng ngay đùi phải của nó. KIếm sĩ hổ rống lên bật người lui lại, máu màu đen từ đùi nó chảy ra.
- Tốt lắm Trác Phàm!- cậu hô rồi chạy nhanh tới đâm vào nó, kiếm sĩ hổ né qua trái, lại một mũi tên bay đến, nó định né thêm bên trái thì đúng lúc ấy một sợi dây xích bay đến khóa chân trái nó, kiếm sĩ hổ trúng thêm mũi tên ngã ầm xuống. Vô Phong chạy đến đâm giáo vào bụng nó, mũi giáo sâu vào đến gần hai tấc. Kiếm sĩ hổ quơ vuốt, Vô Phong lùi lại,ngay lập tức Du Thần nhảy lên cầm hai kiếm đâm xuyên não nó. KIếm sĩ hổ cứ thế ngã gục.
-Hà... hà chúng ta thành công- Vô Phong hổn hển cười, ngã xuống đất, Cả bọn cũng ngã xuống theo cười ngu... Du Thần ngửa mặt nhìn trời cười cười vui vẻ.