Chương 3: Mã Origin x Tận thế

Thần La Thiên Chinh

Chương 3: Mã Origin x Tận thế

‘Kỳ Nha’, không nói đúng hơn TOOL 02 mở mắt ra. Cậu giật mình, vì thân thể cậu đang bay trong không trung. Từng dãy số liệu phức tạp lướt qua cậu, rậm rạp, khó hiểu, nhưng mang theo sự huyền bí. Cũng khi ấy, mắt cậu lặng lẽ chuyển sang màu xanh như khi cậu mới được tạo ra đời.
Đúng vậy! Dòng ký ức bị ‘ba’ cậu khóa lại đã hiện ra trong đầu cậu và cậu biết rằng, cậu không phải con người. Cậu chỉ là một sản phẩm được tạo ra từ kết tinh của sinh học và kỹ thuật, một cỗ máy chiến tranh hoàn toàn mô phỏng con người. Chính người cậu gọi là ba đã tạo ra cậu để thế cho đứa con trai đã mất. Vì ông ấy biết rằng cậu đã giai đoạn đầu khai mở mã "Origin" nên đã khóa ký ức và mã Origin khi mới tạo ra, để không cho đám người kia biết đồng thời nạp ký ức khi còn "sống" cho cậu. Nhưng ông ấy quá coi thường mã Origin, nó chính là mật mã bản nguyên cấu tạo nên vạn vật,nó đã lợi dụng sự kích động của cậu mà thoát ra, xóa đi ký ức xâm phạm kia và trả về ký ức thực cho cậu.
TOOL 02 mờ mịt giơ tay lên, khẽ chạm vào một dòng mã đang trôi qua cậu, thì biết bao thông tin liên quan về vấn đề đó hiện ra trong đầu cậu. Nơi đây, như một mạng lưới khổng lồ, chứa tất cả kết tinh của loài người trong ngàn năm qua. Cậu tìm cách thoát ra nơi này nhưng không thể,cậu thấy mình bị bỏ rơi, cậu đau khổ,tuyệt vọng, cậu dần đánh mất cảm xúc –thứ tình cảm giả dối khiến cậu đau khổ. vùi đầu đọc tri thức trong não, cậu càng thấy được sự cô độc vì không ai trên thế giới này là dồng loại chân chính của cậu, kể cả những người nhân tạo khác,vì chúng không như cậu, cứ thế thời gian dần qua...
Trong khi đó, thế giới thực...
Người đàn ông bế trên tay cậu thiếu niên, đưa cậu vào một cái trụ lớn, rồi lặng lẽ cởi quần áo của cậu gắn nhiều dây lên phía dưới ngực phải cậu rồi nhấn nút. Phút chốc, cả thân hình cậu thiếu niên trong trụ kính, chìm trong chất lỏng xanh lục.
-Tiểu Kỳ... ta xin lỗi. Giờ baba không thể làm gì khác được, con hãy tạm ngủ đông đi nhé! Không sao đâu, con sẽ sớm tỉnh lại...-giọng nói yên lặng, và ông lặng im suy nghĩ về câu nói cuối cùng của cậu.
Năm 2122, một vụ tai nạn bí ẩn xảy ra, hơn 95% dân số loài người tử vong. Các nơi trọng điểm như nhà máy, khu nghiên cứu, bệnh viện, xưởng sản xuất, chính phủ,... ảnh hưởng nặng hơn cả. Khiến cho vô số nhân tài tử vong, thiết bị tối tân, tài liệu, bản thiết kế,... đều bị phá hủy. Khiến cho nền văn minh nhân loại thục lùi hơn mấy trăm năm.
Sau tận thế, số người may mắn sống sót lọt vào nạn đói, ôn dịch hoành hành, vô số người chết, xác nằm đầy đường. Cứ thế, sau hơn 200 năm, cuộc sống của con người ổn định lại, nhưng vì nạn đói, ôn dịch lúc đầu mà hầu hết các kiến thức hiện đại truyền miệng bị lãng quên, nền văn minh tổn hại nghiêm trọng không thể phục hồi. Sau này, hầu như cũng không còn ai biết được nền văn minh ấy đã từng tồn tại trong lịch sử mới của tân nhân loại.
Trở về trước giây phút tận thế...
Thân thể người đàn ông trong chiếc áo nghiên cứu trắng đang bị hoại tử dần, ông nhắm hai mắt nhớ về những năm tháng trước kia, nhớ về người con trai đã được ông bảo vệ an toàn mà kéo khóe môi, lẩm bẩm như ở tự nói với minh, nhỏ đến khó nghe được
-TOOL 02 ta xin lỗi... ta không thể giúp con... tỉnh dậy sớm được nữa rồi... khụ khụ- khóe miệng ông chảy máu đen sậm- ta đã có đáp án rồi... con không phải là thế thân của nó... ta vẫn luôn lừa dối mình... rằng nó luôn hồi sinh... tha thứ cho ta...khụ...thế giới sớm mục nát này...đã chấm dứt...khụ... tương lai tân nhân loại... xin nhờ con... ta cuối cùng cũng được gặp lại nó...... TOOL 02...bảo trọng... dù thế nào...con vẫn là niềm kiêu hãnh của...ta...
Thân thể người đàn ông hoàn toàn hoại tử, mục nát theo thời gian trong căn nhà kho vắng. Vì nơi cậu con trai yêu dấu của ông đang ngủ, ông không thể nào tới nổi, nên ông chỉ có thể lặng lẽ, cô độc ra đi trong nhà kho hoang không bóng người này, mà không ai biết tới đã từng có nhà khoa học vĩ đại và thiên tài, vô cùng thương yêu con trai của chính mình, một người cha vĩ đại đã ra đi ở đây...