Chương 4: Hóa Thân Nhân Vật

Tân Tu Luyện Hệ Thống

Chương 4: Hóa Thân Nhân Vật

Tạ Du không ngờ mình xuyên đến Hồ Du. Thân phận hết sức đặc thù là thái tử của vương triều Đại Việt. Năm nay vừa tròn 14 tuổi, trong một lần trốn khỏi cung ra ngoài dạo chơi cùng hai người hầu vô tình bị một làn sương mù màu đen xuất hiện hút cả 3 vào. Cuối cùng hôn mê bất tỉnh và sau đó câu chuyện bắt đầu.

Lúc này, Tô Minh và Ý Lan cũng đạt được ký ức của người đã chết.

- Không thể tin được! Mình xuyên qua. Xuyên đến một nơi có thể tu tiên. Haha - Tô Minh cười lên vui sướng.

- Sao có thể chứ? Ý Lan mở to đôi mắt tròn thốt lên.

- Chuyện này chỉ có trong phim ảnh thôi không ngờ lại xảy đến với mình. Mà thế nào mình lại xuyên đến nhân vật cùng tên cùng họ. Hơn nữa, mang một thân phận là người hầu cho thái tử. Ý Lan nghi hoặc nói.

- Cái gì cũng được, người hầu thì sao? chỉ cần ta được tu tiên. Mình mặc bạch y. Chân đạp phi kiếm bay lượn trời cao. Tiêu sái biết bao nhiêu? Tô Minh há miệng cười to.

- Tiêu sái? Ý Lan bĩu môi:

- Nhìn lại mình xem có ra dạng người không mà đòi tu tiên?

- Im ngay! Tô Minh gào lên. Không được phũ phàng phá vỡ giấc mộng tu chân của ca. Từ lâu ca đã mong có một ngày được bước chân vào con đường tiên hiệp đầy tráng lệ và huyền ảo. Không ngờ nay đã được như ước nguyện. Ôi! cám ơn trời đất đã đáp ứng nguyện vọng của con. Tô Minh chắp tay cung kính hướng lên trời tha thiết.

- Hết biết tay này. Xem ra là một gã cuồng truyện tiên hiệp. Tạ Du bây giờ đổi tên theo thân phận mới là Hồ Du nghĩ thầm.

- Phục hồi tinh thần lại đi! Hồ Du vỗ vai Tô Minh. Bây giờ không phải lúc tự sướng cao độ. Nhìn quanh xem phong cảnh chúng ta bây giờ đang đứng đi.

- Bãi biển sóng vỗ dạt dào. Khá yên bình và hoang sơ. Có vấn đề gì sao, Thái tử? Tô Minh ngơ ngác há mồm hỏi. Hồ Du cau mày chưa thích ứng cách xưng hô người khác gọi mình là thái tử.

- Từ giờ cứ gọi ta đại ca đi. Ta lớn tuổi hơn ngươi. Trước mặt người khác trong hoàng tộc thì mới đổi thân phận thật. Hồ Dương nói.

- Ok! Tô Minh vui vẻ đồng ý. Thật ra hắn nghĩ như vậy cũng tiện. Gọi thái tử xuất phát từ trong tâm trí cơ thể của gã người hầu đã chết vẫn còn chấp niệm. Nên vô hình Tô Minh và Ý Lan luôn có một thái độ tôn kính với Hồ Du.

- Nơi đây là bãi biển trải dài vô tận. Khiến ta nghĩ đến một vùng đất nằm ở phía đông đại lục. Ý Lan vuốt mái tóc dài đang bay loạn trong gió biển nói.

- Địa bàn của vu tộc! Cả Hồ Du và Tô Minh cùng thốt lên. Bốn mắt sợ hãi nhìn quanh đầy cảnh giác. Dựa qua ký ức truyền thừa thì vu tộc rất gét người trong giới tu chân đặc biệt là dòng dõi hoàng tộc Hồ gia. Cuộc chiến năm xưa vu tộc đã bị thiệt hại thảm trọng bởi Đại Việt thiên triều. Mối thù hận từ đó đến nay không ngừng tích lũy chưa bao giờ phai.

- Giờ phải làm sao quay lại về kinh thành Việt quốc đây? Ý Lan cũng lo lắng cất giọng.

- Nghe nói người vu tộc thân cao hơn hai mét. Không biết có thật không? Ước gì có một thằng ở đây để xem cao bao nhiêu. Tô Minh vừa xắn gấu áo cho đỡ dài lòng thòng quét đất vừa càu nhàu.

- Không cần ước đâu. Hồ Du run run nói.

- Tô Minh! mồm anh thật là thối. Ước quay trở về không ước. Ước gặp người vu tộc làm cái gì. Bây giờ thì đẹp rồi. Ý Lan tức giận.

- Làm sao? anh nói thế thì có ảnh hưởng gì? có gã vu tộc nào ở đây hả? Cả bãi biển không bóng người ngoải 3 chúng ta. Tô Minh gân cổ lên cãi.

- Đằng sau lưng nhà ngươi đó. Hồ Du sợ hãi chỉ. Tô Minh run rẩy quay đầu. Đập vào mắt hắn là một người to lớn đang đi lên từ đại dương tiến gần vào bờ. Cả người cơ bắp cuồn cuồn như gã khổng lồ xanh. Khác là màu da của tên vu tộc này ánh lên đồng thau. Loang lổ từng đồ đằng hình xăm khắp người. Đôi mắt gã ánh lên đầy giận dữ. Mồm há to nói một câu vu ngữ khó hiểu.

- Chạy đi! Hồ Du hét lên. Hắn dùng vu thuật. Chỉ thấy sóng biển bỗng dâng cao cuồn cuộn như sóng thần lao thẳng về phía bờ. Cả ba người chôn chân sợ hãi. Tốc độ này thì có chạy vào mắt. Trong khi Tô Minh ôm lấy Ý Lan đầy tuyệt vọng thì thình lình trong đầu Hồ Du giọng nói vang lên:

- Ký chủ đang gặp nguy hiểm. Tính mạng đe dọa khẩn cấp. Hệ thống đề nghị sử dụng hồi thành phù trở về kinh đô. Ký chủ có sử dụng không? Chú thích, hồi thành phù có thể mang theo người khác đi cùng, với năng lực ký chủ hiện tại tối đa là ba người.

- Sử dụng hồi thành phù! Hồ Du gào lên. Hai tay kéo lấy 2 người Tô Minh và Ý Lan. Họ là người hầu thân cận của hắn trong hoàng tộc hơn nữa lại cùng xuyên đến thế giới này. Không thể bỏ mặc cả hai được.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, cơn sóng thần hung hãn lao vào bờ thì hình ảnh của cả ba bỗng mờ đi tiêu biến.

Hồ Du thảnh thơi thong thả đi thông hoàng cung trên đường nện bước, mười ba bốn tuổi giống nhau đại tuổi tác, một thân vân văn bạch đế cẩm y, bên hông hệ bạch ngọc văn long đai lưng, hông đeo thái tử lệnh bài hoa văn kim long rực rỡ. Một đầu hung đỏ tóc dài bị thúc khởi, xứng với bạch ngọc quan, trường tấn rũ ngực. Thật là một cái trọc thế phiên phiên giai công tử.

Sánh bước đi sau là Tô Minh và Ý Lan. Cả hai mặc y phục bằng lụa đắt tiền hoa văn đủ kiểu chim cò. Màu xanh rêu đặc trưng dành cho người hầu hoàng gia. Cả hai vừa đi vừa to tròn hai mắt quan sát hứng thú nhìn bốn phía phồn hoa cảnh tượng. Khoảng chừng trăm mét trên đường cái, các loại rao hàng thanh, thét to thanh, khắc khẩu thanh, không dứt bên tai.