Chương 11: Lần Đầu Thí Luyện

Tân Tu Luyện Hệ Thống

Chương 11: Lần Đầu Thí Luyện

"Kinh đô Mộ Dung gia, là cái quái gì?" Hồ Du bật cười, lộ ra hàm răng trắng đều thẳng tắp.

Mộ Dung Phục khẽ giật mình, hắn sống đã mười năm năm, chưa từng có người nào dám nói chuyện như thế với hắn.

Người nào mà lại không biết Mộ Dung thế gia chính là một trong tứ đại gia tộc tại Việt quốc.

"To gan!" Hồ Anh hét lớn. Biết ngươi đang nói chuyện với thái tử Đại Việt thiên triều hay không?

- Ha ha! Thái tử Việt quốc chả phải là một kẻ không có tu vi, ngụy linh căn suốt ngày đi chơi bời khắp nơi hay sao. Làm sao có thể đạt luyện khí sơ kì được. Mộ Dung Phục cười to.

Phía sau Mộ Dung Phục, ba người đồng thời quát lên chói tai, bước lên một bước, uy thế mãnh liệt, sát ý ngưng tụ, vậy mà đều là võ giả Linh động thập trọng.

"Các ngươi dám động thủ ở đây sao?" Hồ Anh lo lằng.

Tại nơi thí luyện còn dám ra vẻ ta đây thì quả thật là ngu ngốc, bằng vào điểm này đều có thể thấy đây đều là những tên cuồng vọng vô tri, đối với việc tu tiên cũng không thể tiến xa được.

Mộ Dung Phục khoát tay ngăn ba gã tùy tùng lại, hứng thú nhìn Hồ Du, nói: "Tốt, nhưng ta sẽ cho ngươi biết, ngươi chắc hẳn phải hối hận, không chừng sau này còn muốn xin theo ta."

Dứt lời, hắn khẽ phất chiếc quạt xếp, quay người rời đi.



"Chúng tân sinh nghe đây! Phía trước mỗi người các ngươi sẽ xuất hiện một quả cầu màu trắng cỡ nắm tay, nếu các ngươi muốn gia nhập bản viện thì đặt tay lên đó, mang Linh lực từ từ truyền vào. Khi đó sẽ xuất hiện sáu loại màu sắc: vàng, lục, lam, hồng, đỏ và tím. Người nào không làm xuất hiện những màu sắc này sẽ phải xuống núi, từ nay về sau không có liên quan gì tới Quần Long viện chúng ta nữa."

Âm thanh lạnh lùng vang lên ong ong giữa không trung như những mũi dùi đâm vào tai mọi người khiến tất cả đứng nghe không khỏi đau đớn một hồi. Trong chớp mắt, từ không trung xuất hiện bốn lão giả tóc hoa râm mặc áo dài kèm theo uy áp mãnh liệt phủ xuống tân sinh phía dưới. Phần lớn đám tân sinh này đều rơi vào tình trạng bủn rủn toàn thân.

Từ trên trời, mấy ngàn quả cầu màu trắng từ kim sắc cầu khổng lồ chia nhau bắn lên từng người. Tia sáng mang màu trong suốt như ngọc.

Hồ Du nhìn quả cầu màu trắng trước mặt rồi hít vào một hơi thật sâu. Đây là cửa khảo hạch tân sinh môn thứ nhất: linh căn khảo thí!

Theo lẽ thường, tu tiên giả có được linh căn mới có nhiều tiềm lực tu luyện tới đỉnh cao, đáng để bỏ công bồi dưỡng. Quần Long viện bày ra khảo thí, dựa vào màu sắc năm loại hiện ra khi luyện hóa để đánh giá đệ tử.

Hít sâu một hơi, điều chỉnh thân thể đạt tới trạng thái tốt nhất, Hồ Du chậm rãi vươn tay phải ra.

"Hoàng huynh, đệ thấy hơi lo lắng!" Hồ Anh khẽ nói, âm thanh phát ra cũng trở nên run rẩy theo uy áp cường đại từ trên dồn xuống.

"Không việc gì phải lo! Cứ dốc hết linh lực rót vào quả cầu. Chắc chắn đệ sẽ vượt qua được." Hồ Du vỗ vỗ lên vai hắn động viên.

Hồ Anh trấn tĩnh gật đầu. Nhưng điều làm hắn ngạc nhiên hơn cả là khí tức toát ra từ trên người Hồ Du đã làm cho uy áp tác động lên người hắn giảm xuống đáng kể.

Khảo hạch tân sinh đệ tử cửa thứ nhất bắt đầu. Trên quảng trường bắt đầu rực lên những quầng sáng lấp lánh đủ màu.

"A, ta là kim sắc! Ta vượt qua rồi!"

"Ta là lam sắc, là lam sắc đó!..."

"Vì sao..., vì sao ta lại không có màu sắc nào?"



Trên đỉnh đầu mỗi người liền rực lên những vầng sáng óng ánh, cũng chính là kết quả khảo nghiệm của bản thân mỗi người. Giờ phút này, không khí bỗng trở nên căng thẳng, xen lẫn giữa tiếng hoan hô và tiếng khóc lóc thảm thiết.

Bỗng nhiên, từ đám người tham gia khảo hạch có một quầng sáng màu hồng vụt hiện lên, chiều cao của quầng sáng cũng hơn hẳn những quầng sáng của những người khác.

"Màu hồng, là màu hồng đó!"

Trên không trung chợt hiện ra bóng dáng của bốn vị lão giả lúc trước, khuôn mặt mỗi người đều hiện lên vẻ kinh ngạc và vui mừng không che giấu. Từ trong bốn người có một vị lão giả mặc áo trắng đưa tay ra phía trước, tức thì quầng sáng màu hồng kia vụt bay lên, rơi thẳng xuống trước người bốn lão.

"Màu hồng đại biểu kim linh căn tư chất hơn người, cho số mệnh phú quý khó sánh. Ngươi tên là gì? Ngươi có thể không cần tham gia những khảo thí còn lại nữa, trực tiếp tiến nhập vào Quần Long viện tu luyện."

"Tham kiến tiền bối. Tiểu tử là Độc Cô Phiệt, đến từ kinh đô." Từ đám người bước ra một thanh niên mặc quần áo màu xanh da trời, khuôn mặt thanh tú khoảng mười lăm, mười sáu tuổi.

"Khá lắm! Ngươi đứng qua một bên đi." Lão giả mặc áo trắng gật đầu, ngón tay đưa ra khiến cho thân thể Độc Cô Phiệt như được nâng đỡ, lăng không đứng tại chỗ.

Độc Cô Phiệt hơi khom người, trên mặt tràn ngập kinh ngạc và vui mừng.

Phía dưới, các loại màu sắc không ngừng lóe lên, chủ yếu là màu đen, một số khác là màu xanh hoặc màu lam nhưng không xuất hiện thêm ai có ánh sáng màu hồng nữa. Còn màu tím thì lại càng không có.

Thời gian trôi qua chưa lâu nhưng đã có quá nửa đệ tử tham gia khảo thí bị loại, nhưng đệ tử đủ điều kiện qua bước đầu tiên này đếm không tới trăm người. Bỗng nhiên, từ trong đám đệ tử tham gia khảo thí lại vụt sáng lên một quàng sáng màu hồng, cường độ so với màu hồng của Độc Cô Phiệt thì còn mạnh mẽ hơn một ít.