Chương 19: Giết Người Không Thấy Máu

Tàn Thiên

Chương 19: Giết Người Không Thấy Máu

"Phốc." Chiến kích bị bẽ gãy sau trực tiếp đâm xuyên yết hầu cùng trái tim đoạn tuyệt sinh cơ của hai lão giả.

Làm xong hết thảy Thiên Y mới nhìn tới người gọi mình dừng tay.

Người trước tuổi chừng hai mươi, hắn khuôn mặt tuấn lãng, dáng người cao to, khí chất như ngọc, bên cạnh hắn có lấy hơn mấy trăm người đồng dạng mặc lấy thanh y, nhìn tới hẳn là một môn phái nào đó đệ tử, mà đám người giờ này nhưng lại đang phẫn nộ nhìn lấy Thiên Y.

"Làm sao." Thiên Y nhìn nam tử nhàn nhạt hỏi một câu.

"Ngươi không nên giết bọn họ." Nam tử sát ý phun trào nhìn lấy Thiên Y, hai lão giả kia nhưng là hộ về của hắn, bình thường vẫn rất chiếu cố hắn, bây giờ lại bị Thiên Y giết thì làm sao không phẫn nộ.

"Ngươi nói hai tên súc vật này sao, đã chết thì chết, có gì phải phẫn nộ." Thiên Y nhìn hắn tùy ý nói.

"Hơn nữa, nếu hai lão già này là người của ngươi, như vậy chúng ta cũng nên làm rõ xem là ai sai bọn họ công kích chúng ta đi." Thiên Y dừng lại một chút rồi lạnh nhạt nói, người ta nhưng là muốn lấy mạng mình nha, mà xem tình huống này xem tới thì tựa hồ người sai khiến hai người là tên này đi.

"Ngươi muốn làm gì." Nam tử cùng phía sau mấy người nghe vậy không tự chủ được lui ra phía sau một bước nhìn hắn nói. Tên này vừa rồi ra tay nhưng cực kỳ sát phạt, hai người kia cảnh giới đều là Phong Giả cảnh nhưng lại không tiếp nổi tên này một chiêu, bọn họ bây giờ làm sao dám ra tay với hắn đây.

"Làm gì, muốn giết người khác vậy thì phải chuẩn bị bị giết rồi." Thiên Y đang định nói cái gì thì một giọng nói cao cao tại thượng vang lên.

Theo đó một nữ tử đạp không đi tới, nữ tử này khuôn mặt hoàn mỹ vô song, nàng đẹp đã gần như là đạt tới cực hạn trong nhân gian, trên người nàng mặc lấy một bộ màu trắng đỏ giao thoa, khí chất trên người có một loại cao cao tại thượng, tựa hồ nàng trời sinh nhưng là đã đứng trên người khác một bậc.

"Nguyệt Vô Song." Nhìn thấy nữ tử kia sau rất nhiều người ánh mắt cuồng biến, nữ tử này đẹp thì đẹp thật nhưng lại không ai dám lấy lòng nàng, bởi vì nàng nhưng là một tên điên, một chiến đấu cuồng, nếu lấy nàng về vậy thì một ngày không cùng nàng động tay chân mới là lạ.


Càng quan trọng là nữ tử này danh tiếng cực kỳ thịnh, nàng nhưng là một tuyệt thế thiên kiêu tại Nam Châu, có thể nói đương thời bên trong tại Nam Châu cùng thế hệ rất hiếm người có thể đánh thắng được nàng.

"Nguyệt Vô Song, ngươi đây là ý gì, không lẽ muốn xen vào chuyện này." Nam tử nhìn thấy Nguyệt Vô Song lúc đôi mắt hiện lên một tia kiêng kỵ rồi quát hỏi.

"Bọn họ là Thái Huyền Môn người, ngươi nói ta có phải là xen vào việc người khác không." Nguyệt Vô Song cao cao tại thượng nhìn lấy nam tử khinh thường hỏi ngược.

"Tốt, tốt, lần này ta nhớ kỹ." Nam tử nhìn Nguyệt Vô Song rồi nhìn lấy Thiên Y để lại một câu ngoan thoại rồi phất tay rời đi.

"Đi? Ngươi có hỏi qua ta sao?" Đang khi nam tử đám người định rời đi lúc Thiên Y nhìn bọn hắn buồn cười hỏi. Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, sai người ta đi giết người, làm xong nhưng lại phất tay rời đi như không có chuyện gì, hơn nữa cự nhiên còn lớn lối để lại ngoan thoại, thật tưởng hắn thiện lương sao.

"Hắn là Thanh Hà Thiếu Môn Chủ, chuyện lần này hay là bỏ qua đi." Nguyệt Vô Song một bên nhìn lấy Huyền U gật đầu một cái rồi truyền âm cho Thiên Y nhắc nhờ.

Thiên Y cười cười không trả lời nàng, hắn mới quản đó là cái gì truyền thừa, là ai nhà thiếu chủ, người dám ra tay với hắn đều phải chuẩn bị cho cái chết của chính mình.

"Tiểu tử, ngươi lại dám làm gì ta sao." Thanh Hà Thiếu Chủ nghe Thiên Y lời nói lập tức quay đầu lại nhìn hắn lạnh lùng hỏi.

Hắn cũng không tin ở Luân Hồi Thiên Mộ này trong còn có dám người động tới hắn, phải biết Thanh Hà Môn nhưng là một trong ba truyền thừa mạnh nhất Cửu Hà Đại Lục, đặt làm bình thường thì dù là Tôn Chủ gặp hắn dù không nể mặt hắn cũng phải nể mặt phụ thân hắn, bây giờ nhưng lại bị tên này ngăn cản, làm sao không nộ.

"Tiểu hữu, nể mặt Thanh Hà Môn cho qua chuyện này thế nào." Liền nam tử vừa quay đầu lại lúc phía trước hắn cũng xuất hiện lấy một lão giả, cái này lão giả không ai biết hắn đến từ bao giờ, tựa hồ hắn vẫn luôn đứng đấy một dạng vậy.

"Thánh Tôn." Nhìn lão giả kia Nguyệt Vô Song đôi mắt co rút, trong lòng trầm xuống, chuyện lần này có vẻ không đơn giản.

Mấy người đứng xem trên đường sắc mặt cũng cuồng biến, vốn tính xem trò vui một chút nhưng gặp Thánh Tôn vậy thì tốt nhất vẫn là tránh xa một chút.

Thánh Tôn, đặt tại Cửu Hà đại lục nhưng là một cái núi cao không thể vượt qua, người có cảnh giới này dù đặt ở môn phái nào cũng sẽ được trọng dụng, bây giờ nếu đã có Thánh Tôn ra mặt vậy thì Thiên Y muốn giết đám người này là chuyện không thể.

"Nể mặt? các ngươi Thanh Hà Môn đi ra ngoài lăn lộn là dùng bộ mặt để kiếm cơm sao?" Thiên Y nhìn lão giả xuất hiện lúc cũng không bất ngờ nhìn hắn buồn cười hỏi.

Thánh Tôn mà thôi, hắn thật còn không để vào mắt, mặc dù lần trước dùng một lần Vĩnh Hằng Luân dự trữ sức mạnh bây giờ tạm thời không thể sử dụng nhưng hắn còn có vài cái thủ đoạn khác nha, nếu lão già này đã xuất hiện vậy thì đừng nghĩ rời đi.

"Tiểu hữu, có rất nhiều người tiểu hữu không thể động tới." Lão giả nghe hắn nói như vậy đôi mắt lập tức hiện lên hàn quang, nhưng lập tức bị hắn đè xuống nhìn Thiên Y cảnh cáo.

Chuyện lần này chỉ cần người có mắt là biết bên nào sai, cho nên hắn chỉ có thể dùng một cách nhẹ nhàng để giải quyết, dù sao Thanh Hà Môn mấy vạn năm danh tiếng nhưng không thể hủy hoại trong hôm nay được, chỉ là Thiên Y nhưng lại không biết điều, vậy mà lại không nể mặt hắn cho qua chuyện này.

"Thiên địa tuy lớn nhưng còn không có người ta không dám động." Thiên Y cười nhẹ ôm lấy vẫn trầm mặc Huyền U đi tới một bước.

"Xem ra tiểu hữu không định dừng tay nha." Lão giả đôi mắt sát ý khởi động nhìn hắn hỏi.

"Ngươi từng bị đâm dao sau lưng bao giờ chưa?" Thiên Y lắc đầu rồi hỏi ngược một câu khiến mấy người không sờ được đầu mối.

Liền lão giả đang nghi hoặc lúc, phía sau hắn lập tức truyền tới một cảm giác mát lạnh, hắn không dám chần chờ lập tức phi thân rời đi tại chỗ, chỉ là hắn vẫn chậm một chút.

"Phốc." Một kiếm trực tiếp xẹt qua lưng lão giả, nhưng hắn xem như may mắn, một kiếm kia nhưng lại chậm hơn so với tốc độ của hắn nên may mắn thoát được một kiếm.

"Thiếu chủ?" Lão giả quay đầu nhìn thấy Thanh Hà Thiếu Chủ là người tự tay đâm mình sau thì không thể tin kinh hô một tiếng.

Đừng nói là hắn, mấy người xung quanh cũng không thể tin được, Thánh Tôn đi tới hộ giá cho thì cũng thôi, đằng này tiểu tử này lại không biết ơn, một đao trực tiếp đâm sau lưng người ta, đây rốt cuộc là chuyện gì nha.

Thanh Hà Thiếu Chủ đối với mấy người ánh mắt ngoảnh mặt làm ngơ, hắn quay đầu lại đối với mấy trăm đệ tử bên cạnh bắt đầu ra tay tàn sát, mà những người kia tựa hồ cũng bị điên tựa như, vậy mà cũng lấy ra binh khí bắt đầu tàn sát lần nhau.

"Dừng tay." Nhìn tình cảnh này, tới giờ này mà không biết mấy người này bị trúng huyễn thuật vậy thì bọn họ đều là người mù rồi, lão giả kia lập tức cuồng quát một tiếng muốn đi tới ngăn cản mấy người tản sát lẫn nhau.

Liền tại sát na này, khi hắn định ra tay lúc Thiên Y ôm lấy Huyền U thân hình lập tức tiêu thất, một lần nữa xuất hiện đã là tại lão giả trước mặt, cái này tốc độ chóng mặt nhưng không ai có thể thấy được vết tích, tựa hồ hắn vốn là đứng tại đây chứ không phải là ở vị trí trước.

Không Luân kỹ năng nhưng có thể trực tiếp xuất hiện ở bất kỳ chỗ nào mà người sở hữu kỹ năng này từng đi qua, Thiên Y bây giờ tuy rằng chỉ là tiểu thành kỹ năng nhưng ở trong phạm vi gần như thế này mà nói vẫn là di chuyển như thường mà không có chút áp lực nào.

"Giết." Lão giả thấy Thiên Y xuất hiện lúc đôi mắt co rút, trong tay một thanh kiếm hàn mang xé liệt Cửu Châu đánh tới Thiên Y một kích.

Một kích này vừa ra trời đất quay cuồng, không gian tại một kích này phía dưới ầm ầm vỡ nát, nó nhanh nhưng là không ai có thể nhìn thấu tốc độ của nó.

"Ngươi từng bị chính mình đánh qua sao?" Thiên Y nhìn cũng không thèm nhìn một kích kia cười nhạt hỏi, theo đó chỉ thấy hắn tay phải dơ ra, một ngón tay vòng đi vòng lại giống như đang vẽ cái gì đó tựa như.

Mà càng khiến người sởn gai ốc chính là theo hắn ngón chỉ về mỗi một đường nét thì là một bộ phận cơ thể con người hiện ra, hắn vẽ cái đầu trước thì là cái đầu hiện ra, dần dần, có lấy phần ngực, hai tay, chân… tất cả đều bị hắn vẽ ra.

"Tạo Hóa Chủ sao." Nhìn thấy Thiên Y vậy mà chỉ dùng ngón tay dơ ra vẽ vài đường nét là một người sống sờ sờ được sinh ra thì mọi người không khỏi sợ hãi, đây quả thật không phải người có thể làm được đến năng lực mà.

"Giết." Người được vẽ ra vậy mà giống y hệt lão giả phía trước, chỉ thấy nó cũng lấy ra một kiếm hàn quang quét đãng cửu châu, mỗi nơi đi qua không gian băng diệt đánh tới lão giả đối diện.

"Yêu thuật mà thôi, gì đủ thành đạo." Hai người đánh nhau ầm ầm lan xa tới trăm vạn dặm, cả không gian bắt đầu phá toái theo từng chiêu thức.

Đây chính là Họa Kinh năng lực một trong, có thể mô phỏng rồi vẽ ra người hoặc sự vật mà hắn muốn vẽ, Thiên Y bây giờ tuy rằng chỉ lĩnh ngộ Họa Kinh được bảy phần nhưng đối đầu một cái Thánh Tôn mà nói vậy thì đã đủ rồi.

Nhìn lão giả cùng Họa Nhân do mình vẽ ra đánh nhau tới ngang tài ngang sức sau Thiên Y gật đầu hài lòng rồi quay đầu đang chém giết nhau mấy trăm đệ tử của Thanh Hà Môn kia.

"Tự sát đi." Thiên Y đôi mắt quang mang chợt lóe rồi chậm rãi nói.

Liền hắn vừa dứt lời lúc, mấy trăm đệ tử đang chém giết lẫn nhau của Thanh Hà Môn lập tức dừng lại, bọn họ không chút do dự lấy binh khí kề lên cổ lên tự sát, theo đó từng giọt tích tích máu tươi rơi vãi xuống đại địa, sinh mệnh của bọn họ cũng kết thúc từ đây.

Nhìn tình cảnh kia, những người đứng xa xa xem sau lưng phát lạnh, thân hình không tự chủ được lui một bước.

Rút gân lột da, nhất chiêu trảm giết trăm vạn người, một người đồ sát hàng ức người bọn họ đã từng nghe kể thậm chí là thấy qua, nhưng mà bọn họ chưa từng gặp tình cảnh nào giống như hôm nay.

Chỉ đứng đấy nói vài lời nhưng có thể khiến cho kẻ địch tự sát, đây rốt cuộc là cái gì Huyễn Thuật đây, bọn họ bản năng không tự chủ được phong bế tất cả giác quan cùng tầm mắt, bọn họ rất sợ mình có hay không bị tai bay vạ gió bị tên kia hô một câu rồi không biết gì rút đao ra tự sát.

Dù sao tên này Huyễn Thuật quá quỷ dị, bình thường Huyễn Thuật đều chỉ có thể khiến cho đối thủ thất thần trong chốc lát hoặc là phá hủy lấy ý thức của đối thủ, nhưng mà tên này nhìn thế nào đều chỉ đứng im rồi nói vài lời mà thôi, không hề có một chút nào động tay chân.

Đây cũng là chỗ lợi hại của Phiêu Miểu kỹ năng, tại nó vận chuyển phía dưới, dù ngươi có phong bế giác quan, phong bế tầm mắt thì cũng không thể tránh khỏi, bởi vì chỉ cần ngươi ở trong phạm vi Phiêu Miểu kỹ năng có thể phóng huyễn thuật thì ngươi không cách nào tránh khỏi.

Đối với Thiên Y mà nói, chỉ cần đối thủ ở trong năm trăm mét xung quanh hắn thì sẽ thân bất do kỷ bị trúng Huyễn Thuật, muốn không bị trúng vậy thì phải cách xa hắn năm trăm mét, tất nhiên đây chỉ là Thiên Y năng lực hiện giờ mà thôi, chờ hắn cảnh giới càng cao hơn thì phạm vi càng xa.