Chương 8: Hỗn Độn chân chưởng

Tà Y Ngạo Thiên

Chương 8: Hỗn Độn chân chưởng

Ở hai nơi trái ngược nhau,lại có một hành động đang diễn ra tương tự nhau
Hắc Thị,
"Tiểu Thư, hắn đã đạt tới hoàng cảnh" một bóng đen thoắt hiện. Trước mặt hắn là một tiên nữ giáng trần, một cô gái cực xinh đẹp, tản mát ra chút huỳnh quang, nếu Lưu Vân Tử ở đây, chắc chắn hắn sẽ nhận biết nàng, đó là Hoàng Vân.
"Thú vị... chỉ là một cái phế phẩm thể chất cũng có thể tu luyện, thú vị" Một đạo ý cười hiện lên mặt Hoàng Vân, tất nhiên cô đã sớm điều tra ra Lưu Vân Tử chính là vương tử, điều tra ra cả thể chất của hắn, mạng lưới hắc thị thật không phải chuyện đùa.
"Tiếp tục theo dõi hắn"
"Vâng" Bóng đen lại thoắt biến.
Ở cung điện, một người trung niên quỳ gối cúi đầu trước một người trung niên khác đang bễ ngễ ngồi trên ngai vàng.
"bẩm hoàng thượng, phòng Lục vương tử có ba động chân khí, chắc chắn đã đạt hoàng cảnh"
Người trung niên ngồi trên ngai vàng im lặng, ông nhìn cũng không nhìn người bên dưới một cái, ông thở dài.
"Phục hồi lương bổng của lục nhi, cấp cho hắn vài viên huyết đan"
"Hạ thần tuân chỉ"
.....
Chân chính nhân vật chính đang ngây thơ không biết gì đứng trong khuôn viên, Lưu Vân Tử tựa như tuấn tú thêm rất nhiều, tóc hắn hôm trước là màu bạc ngang vai, nay đã đen nhánh kéo dài tận lưng, da hắn càng là trắng sáng và căng nảy như trẻ em không có một chút tì vết, đôi mắt đã không còn một đạo sầu não vấn vương như trước mà lại tràn ngập thần bí, lạnh lùng.
Hắn chính là vừa từ quỷ môn quan về, hắn lại một lần không chết, các sợi chân khí phá hủy cơ thể hắn lại xây dựng cho hắn một cơ thể khác.
Kim hóa cốt, mộc hóa bì, thủy biến huyết, hỏa ngự đan điền, thổ biến thịt cơ.
Cơ thể hắn bây giờ cường đại so với trước không chỉ gấp bội đơn giản vậy.
Nhưng bây giờ hắn cũng chả để ý gì về sự may mắn của mình, thật ra từ khi vừa tỉnh dậy hắn cũng đã như thế. Hắn rất đơn giản, sống là sống, sống thì có thể báo thù, thế thôi, tâm tính hắn đã được sự đời tôi luyện đủ cứng rắn rồi.
Bây giờ thứ đang khiến hắn đăm chiêu chính là thứ vừa suýt trấn sát hắn, sự cường đại của ngũ hành, bản chất nguyên thủy của ngũ hành.
Thế giới được cấu thành bởi ngũ hành sao? hay là cấu thành từ hư vô.
Vật chất là hữu hình sao? hay là hư vô?
Sinh ra rồi chết đi, liền thành hư vô sao?
Quang đến ám đi, quang suy ám hiện, luôn luân hồi sao? tất cả bắt đầu từ hư vô sao?
Quá nhiều thứ suy diễn đi ra khiến hắn có cảm thấy có chút ngu ngốc, một kẻ tự nhận biết tất về ngũ hành như hắn, danh xưng y đế lại nhỏ bé như thế, thiển cận như thế.
Bất giác, nhận biết hắn lại rộng thêm một mảng, hắn bước lên trước một bước, xoay gót, xoay eo, xoay vai, tung chưởng, toàn bộ cơ thể như cùng vận hành.Lực lượng ngũ hành từ khắp nơi trên cơ thể hắn gộp vào chưởng lực hóa thành luồng khí kinh thiên phóng ra ngoài đánh vào thân cây cách đó 10 trượng lưu lại ảnh một cự chưởng. Đó chính là phản ứng ngũ hành đã xảy ra vừa hôm qua, hắn chính là diễn liện lại mà thôi.
"Hảo chưởng pháp, liền gọi Hỗn Độn chân chưởng" Lưu Vân Tử mừng rỡ, hắn cuối cùng cũng ngộ ra được một chưởng, đây chính là võ kỹ đầu tiên của hắn a!
a.... cơ thể hắn suy yếu.
"Xem ra hiện giờ nhục thân cũng chỉ chịu được 1 chưởng, ta cần phát triển nhục thân a"Hắn cười khổ, xem ra tu luyện cũng không đơn giản như hắn nghĩ.
Lưu Vân Tử tiếp tục trở lại phòng rồi lấy man tinh ra tu luyện.
Sáng hôm sau, hắn liền đi tới gian hàng để giao độc dược.
"Mục huynh, ta tới giao hàng."
"a, Lưu tiểu đệ, tới rồi a" Trung niên đang dọc dẹp các bình lọ xoay người trả lời.
"Tiểu đệ?" Lưu Vân Tử nhíu mày, hắn bình thường với Mục quảng chính là xưng gọi Lưu huynh, là Lưu tiểu đệ khi nào đâu?
Ách... Mục Quảng xoắn quít làm rớt lọ độc dược đang cầm xuống đất bể tan.
"Ta.. thì là.." Mục Quảng chính là vừa mới biết đên danh phận thật của Lưu Vân Tử, một đứa nhóc 11 tuổi nên có chút lỡ mồm.
"Là ta gọi hắn làm thế, thế nào? Đã tới đây thì ngươi liền vào trong uống trà với ta một chút" Hoàng Vân từ sau Mục Quảng chậm rãi bước đi ra.
Chắc chắn có biến, Lưu Vân Tử chau mày, nhưng nghĩ nghĩ về sau hắn thật chỉ có thể đồng ý mà thôi, hắn thế mà vừa tấn cấp Hoàng cảnh, không còn không khí tức như trước, không thể gải nai ăn thịt hổ như trước, bây giờ hắn chống cự liền bụng bự a.