Chương 1: Vẫn Lạc

Tà Y Ngạo Thiên

Chương 1: Vẫn Lạc

Một buổi tiệc lớn đầy xa hoa, tráng lệ tại thành phố XX, thuộc quốc gia YY. Có rất nhiều người nổi tiếng trên khắp thế giới có mặt tại đây, họ được công ty y dược lớn nhất thế giới mời đến. Công ty đó do một nhà y học lỗi lạc của thế giới sáng lập ra. Và hôm nay còn là lễ 20 năm ngày thành lập của nó.
"Quốc, bà chủ chúng ta đang ở đâu vậy?" một người đàn ông trung niên lên tiếng, hắn dáng người cao gầy, khuôn mặt có nét buồn bả do thăng trầm cuộc sống,mồ hôi ướt đẫm lưng hắn vì thời gian dài trên bục thuyết trình, người đối diện hắn là Phó chủ tịch công ty y dược.
"Ở tầng thượng thưa chủ tịch" Quốc mỉm cười trả lời.
"Được, chăm sóc các đối tác giùm ta" Người trung niên mỉm cười rồi xoay người tiến về cầu thang.
Đối diện bóng lưng có vai phần cô độc ấy, nụ cười phó chủ tịch càng đậm, càng quỷ dị.
Người trung niên bước chân lên sân thượng, đối mặt hắn là một người phụ nữ rất đẹp, nếu còn trẻ có thể nói chính là tiên nữ giáng trần. Cô là người mà hắn đã dùng cả tuổi thanh xuân để theo đuổi, cô là Cát Tường, vợ của hắn.
"Lên chậm quá đấy" Cát Tường mỉm cười, nụ cười cô rất đẹp, tuy đã bắt đầu có sự tàn phá của thời gian, nhưng vẫn rất đẹp.
"Ha ha, cũng bắt đầu có tuổi rồi mà "Người trung niên cười cười, khuôn mặt ông hiện đầy nhu hoà. Người ta nói sự nghiệp, tuyệt đỉnh y học là sự thành công to lớn nhất của hắn, nhưng họ đâu biết đối với hắn tất cả là muỗi, trừ người phụ nữ trước mặt này.
"Trăng hôm nay thật tròn" Hắn nhìn lên trời, kỹ năng giao tiếp của hắn rất bá đạo, nhưng trước người phụ nữ này hắn cũng chỉ là hổ dữ mất răng mà thôi.
2 người im lặng, có lẽ giữa họ không có gì để nói, họ quá hiểu nhau rồi, hắn nghĩ. Nhưng đó cũng chỉ là hắn nghĩ mà thôi.
"Anh theo đuổi em bao lâu rồi?"Cô gái cũng nhìn lên trăng và hỏi.
"40 năm 6 tháng 11 ngày" Hắn nhanh chóng trả lời, hắn rất hãnh diện về lượng thời gian đó, hắn nghĩ quảng thời gian đó để có được cô là đã ngắn rồi.Nhưng đó lại cũng chỉ là hắn nghĩ mà thôi:)
"Anh có yêu em không?" Tường lại hỏi.
"Vì em, chết cũng được" hắn cười cười
"Vậy sao" một giọng nói vang lên cắt đứt giọng cười hắn.
Hắn quay mặt lại, không khỏi khó hiểu kèm 1 tia tức giận "Quốc, ngươi lên đây làm gì?"
Nhưng mặt hắn rất nhanh chóng kinh ngạc, cảm giác lành lạnh truyền vào thái dương hắn, Vợ hắn lại chỉa súng vào hắn.
"Ngươi đã làm tốt nhiệm vụ của mình rồi chủ tịch, bây giờ giao công ty lại cho chúng ta là được" Quốc mỉm cươi tào phúng.
Hắn không quay mặt liếc Quốc 1 cái, hắn không rãnh, đôi mắt hắn chăm chú chính là vợ hắn. Nguời khiến hắn ngỡ ngàng chính là Cát Tường.Vì cái gì? Tất cả tình cảm xưa giờ đâu? 40 năm của hắn đâu?
"Vì cái gì?" hắn thốt ra sự nghi hoặc của mình, hắn thật không thể tìm ra câu trả lời.
"Vì tình" cô gái mỉm cười, cũng vẫn là nụ cười đẹp đấy, nhưng đối với hắn lại đầy sự vô tình.
Đoàng...