Chương 3: Vương tử nghèo

Tà Y Ngạo Thiên

Chương 3: Vương tử nghèo

Sau 2 tháng chữa bệnh và đọc nhiều sách, Lưu Vân Tử dần dần ổn định cuộc sống.Hắn biết được một điều là nơi đây khoa học kĩ thuật rất kém phát triển, thay vào đó lại phát triển thịnh vượng về mảng tu luyện chân khí, nhục thân,..v..v.. tất cả là để nâng cao sức mạnh, từ đos có thể thấy nơi này đề cao sức mạnh, hay có thể nói nơi nay cường giả vi tôn! có sức mạnh là có tất cả!
Lưu Vân Tử rất trông chờ vào cuộc sống mới này, hắn đã đọc rất nhiều mẫu truyện tu tiên, ở đó nói khi đạt tới sức mạnh nhất định có thể phá bầu trời để đi sang thế giới khác, việc đó làm hắn dấy lên 1 tia hi vọng để trở vê địa cầu, hắn có nhiều câu hỏi cần được trả lời, hắn có nhiều thứ cần đòi lại.Nhưng dù sao cũng phải mạnh lên đã. "Yên Nhiên, muội biết chỗ trắc thí thể chất ở đâu không? chúng ta bây giờ liền đi."
"Được" Yên Nhiên nói với giọng hào hứng, sau khi mẹ của Lưu Vân Tử qua đời, cô đúng là chưa bao giờ rời khỏi ngôi nhà mà phải bù đầu chăm sóc hắn,nhưng ngày mệt mỏi cuối cùng cũng kết thúc rồi.
2 người nhanh chóng rời khỏi vương phủ của Lưu Vân Tử. Họ đến một tiểu viện trên một ngọn núi gần đó, viện tên 1 chữ Tĩnh.Lưu Vân Tử chọn nơi này vì nó gần nhà và ít ai lui tới, tiêu chí âm thầm mới tốt luôn đi theo hắn từ tận kiếp trước.
"2 người tới đây là?" Một lãi già tóc sơ múooi đang quét rác ngẫng đầu lên và hỏi.
"Chúng ta tới đây để trắc thí." Lưu Vân Tử dõng dạc nói.
"1000 kim tệ" lão già nhanh chóng trả lời.
"Được" Lưu Vân Tử cười cười rồi liếc về Yên Nhiên.
Nhưng nhanh chóng hắn nhíu mày vì hắn nghe Yên Nhiên cúi gầm mặt rồi lí rí "Chúng ta không có chừng đó tiền.."
Cái cảnh tượng clgt? đường đường chính chính 1 cái Vương Tử cũng không có tiền làm 1 cái trắc thí.
"Ta nhưng chính là vương tử a, vì cái gì chút tiền cũng không có" Hắn nhỏ giọng hỏi Yên Nhiên. "Lần trước ta mua thảo dược cho ca ca đã dùng 3000 kim tệ rồi, vả lại khi mẫu thân ca ca mất, tiền chi tiêu của ca ca đã bị cắt xén xuống, giờ chỉ có chừng 200 kim tệ..." Yên Nhiên lí rí, tay phải nàng nắm chặt ngón trỏ tay trái.
"haiz... được rồi... chúng ta về trước rồi tính sau vậy" Lưu Vân Tử nắm tay Yên nhiên rồi xoay người, bất quá giọng già lại vang lên làm hắn ngừng lại "200 kim tệ" Trùng hợp, hay là lão nghe được bọn họ còn 200 kim tệ, Lưu Vân Tử quay lại híp mắt nhìn lão già.
"Ha hả, không cần nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta thấy 2 ngươi còn trẻ, tương lai sáng lạng nên ưu đãi, ưu đãi."Lão già cười híp mắt.
"200 kim tệ, cả 2 chúng ta" Lưu Vân Tử nhìn thẳng vào mắt lão rồi ra giá.
"Cái... được nước lấn tới sao" lão già tức giận.
"chúng ta đi" quả quyết rời đi, dù sao hắn cũng sống 2 kiếp, kiếp trước còn là chủ một công ty, làm gì có cái vụ giảm 1/5 giá, còn cái gì mà ưu đãi, rắm đâu thơm thế. "tiểu hữu khoan đi... ta chấp nhận" thấy Lưu Vân Tử là như thế quả quyết, lão luống cuống.
"Được:))"Lưu Vân Tử cười cười bước nhanh vào tiểu viện.
Trên trán lão già đầy hắc tuyến, một ông lão như lão bị 1 đứa bé 10-11 tuổi chơi 1 vố như thế, hỗn đản a.
Còn Yên Nhiên chính la dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn ca ca mình, nếu hôm bữa là ca ca mua có lẽ chỉ có nửa giá, có khi còn ít hơn.