Chương 4: Ta hứa sẽ đón ngươi

Tà Y Ngạo Thiên

Chương 4: Ta hứa sẽ đón ngươi

Trong tiền viện khá đơn sơ, có một cây cổ thụ to và một ngôi viện, ở giữa viện thì có một bệ đá cùng 1 viên ngọc thủy tinh trong suốt.
"Hừ... muốn trắc thí thì nhỏ máu vào viên thủy tinh" Lão già cáu gắt, lão vẫn đang tức giận.
"Yên Nhiên, muội lên trước."Lưu Vân Tử chính là không quan tâm lão già, ai bảo lão muốn hố hắn, lão vậy nhưng chưa đủ tuổi a.
"Vâng" Yên Nhiên bước lên quả cạnh quả cầu, sử dụng con dao cạnh đó và cắt nhẹ vào ngón tay.
Từng giọt máu rỉ xuống, kì diệu ở chỗ quả cầu dần dần đổi sang màu đỏ.
Theo sự thay đổi nhanh chóng của quả cầu, dễ dàng thấy được sự thay đổi nhanh chóng của khuôn mặt lão già. Mặt lão chính là nhanh chóng từ cáu gắt chuyển sang kinh ngạc, rồi lại biến thành hoảng sợ.
Khi quả cầu chuyển sang đỏ chói. Lão già bất giác thốt ra: "Ta...Ta đây là nhặt được bảo a, hahaha! Ngươi có muốn gia nhập tông phái của ta không, cô gái??"
Lưu Vân Tử cũng rất ngạc nhiên về ánh đỏ chói đấy, đó là biểu hiện của cực thể hỏa thuộc tính,y nguyên sách đã viết. Mọi chuyện chuyển biến quá nhanh, cứ hạ bút thành văn như thế bất quá hắn nhanh chóng định tâm lại.
Hắn chắn lời lão già:"Hừ... chúng ta tới đây là trắc thí chứ không phải gia nhập tông phái a!"
"Ca Ca, ta thế nào?" Yên Nhiên khó hiểu trước sự diễn biến của 2 người, chả lẽ có gì sai sót sao, nàng nghĩ.
"Yên Nhiên tốt,bây giờ chúng ta liền về ăn mừng" Lưu Vân Tử nằm lấy tay Yên Nhiên, hắn cảm thấy có chút không ổn, ai mà ngờ Yên Nhiên lại là một cái cực thể hắn cần phải đưa Yên Nhiên ra tới cổng, ở đó có hộ vệ hoàng tộc mới có cơ hội rời đi
"Ngươi không phải tới để trắc thí sao, trắc thí trước rồi lại về không muộn?" lão già chắn trước 2 người họ, khí thế từ người lão tỏa ra trấn trụ cả 2 người, lão nghe được Lưu Vân Tử xưng ca ca với Yên Nhiên, nếu hôm nay hắn bắt gặp 2 cái cực thể mà không mang đi thì thật uổng công cơm gạo nuôi hắn sống ngần này năm a.
Lưu Vân Tử nắm chặt đôi tay, hắn biết hắn đã sai rồi, nếu ra tới thành thị để trắc thí thì....nhưng trên đời không có thuốc sửa sai.Hắn xoay người bất đắc dĩ bước lên bệ đá,dù sao hắn cũng muốn biết mình là cái dạng gì, tương lai nói là nhờ sự cố gắng của bản thân bất quá luôn ảnh hưởng rất lớn từ thiên phú, điều kiện a.
Hắn nhẹ nhàng lấy cây dao lướt sang lòng bàn tay mình, giờ phút này tâm hắn đã tĩnh.
Tọc...
Tọc...
Từng giọt máu rơi xuống quả cầu.
1 khắc sau.
2 khắc sau
3 khắc...
"Ca ca ta thế nào" Yên Nhiên không hiểu, tại sao quả cầu không có ảnh hưởng, hư sao.
Lão già cũng là nhíu mày không hiểu, nhưng như nhớ về việc gì, lão cười cười nói ra: " Ngươi biết thời kì viễn cỗ con người được gọi là gì sao?"
"Phàm nhân, ta lại là phàm nhân" trả lời không phải Yên Nhiên mà chính là Lưu Vân Tử, hắn thở dài, ông trời cho hắn một hồi tạo hóa nhưng lại để hắn đôi bàn tay trắng a.
Lão già cũng có chút thất vọng, nhưng nhanh chóng ông mỉm cười: "Vậy Yên Nhiên, cùng ta đi tới Bạch Kiếm Tông đi"
"Không được" Lưu Vân Tử giận dữ lên tiếng, hắn nắm lấy tay Yên Nhiên
"Hừ... tông ta nhưng là một cái địa cấp tông phái, đây mới là nơi con bé cần đến, không phải đi cùng ngươi một tên phàm nhân,ngươi nở chặn đi sự phát triển của con bé sao. Nếu muốn trách thì trách ngươi quá yếu, quá yếu!" Laoz già hừ lạnh, khí thế của lão như muốn bóp chết Lưu Vân Tử.
"Hảo một chứ yếu, Bạch Kiếm tông đúng không, nợ này ta tính lên cả một cái Bạch Kiếm tông!" Lưu Vân Tử giận run lên, tay hắn nới lỏng rồi buông tay Yên Nhiên ra, hắn biết hắn muốn giữ cũng không được, khí thế lão chính là cảnh báo hắn, không giao thì lão cướp.
"Ca ca.." Yên Nhiên nắm lấy vạt áo Lưu Vân Tử, nước mắt cô bắt đầu lăn trên má, cô không muốn rời khỏi Lưu Vân Tử, 2 người nhưng là sống chung từ nhỏ đến lớn, hắn cũng chỉ mới nhận là ca ca nàng không lâu...
Lưu Vân Tử quay lại xoa đầu cô và nở nụ cười, nụ cười tràn đầy bất đắc dĩ "Yên Nhiên, ta hứa sẽ đón ngươi"
Rồi xoay lưng, quả quyết rời đi... hắn không muốn khóc, hắn thề hắn sẽ mạnh lên, mạnh lên mới có thể làm được tất cả, mới có thể bảo vệ người thân, mới có thể trả thù!