Chương 2: Trọng sinh

Tà Y Ngạo Thiên

Chương 2: Trọng sinh

"Khôngg..."
Hắn bật dậy, nhưng toàn thân cảm giác đau nhức khiến hắn làm nằm bẹp xuống, khoé mắt hắn từng giọt lệ ứa ra, hắn thật khôn tin, người mà hắn yêu nhất, quan tâm nhất lại bắn vào đầu hăns... mà lại còn vì tình. Sự trùng kích mạnh mẽ vào tâm trí hắn làm thân thể hắn run lên, móng tay đâm vào lòng bàn tay khiên máu chảy ra, tâm trí hắn đang đứng trên bờ sụp đổ.
"Vương tử, người bị làm sao?" giọng nói của một cô gái truyền tới khiến hắn bừng tỉnh,hắn vừa nghe cái gì thế? Hắn không phải đã chết sao? Nhưng hắn lại không thể lên tiếng được, vì có một thứ gì đó vừa nhập vào mi tâm hắn khiến đầu hắn đau như búa bổ, trạng thái đau đầu mà không có paracetemol kéo dài vài hô hấp sau mới dần thuyên giảm. Hắn nhận ra hắn vừa nhận được một lượng thông tin, cái gì mà Minh Châu Đại Lục, cái gì mà Lưu Vân Tử,cái gì mà lục vương tử, cái gì mà chân khí, tu luyện...cứ như hắn vừa trãi qua 1 kiếp sống nữa vậy.
...
Im lặng, hắn im lặng, cô gái nhìn thấy sự biến hoá của hắn cũng im lặng, bầu không khí cực quỷ dị, nhưng tâm trí hắn không yên lặng như thế mà lại đang vui mừng, hắn nhìn thấy một con đường mới để mình có thể đi, hắn lại tiếp tục được sống, hắn lại có thể tiếp tục viết tiếp vận mệnh mình.
Khôi phục về sau, hắn mở miệng hỏi. "Yên Nhiên, ta bị bệnh gì thế? đã bị bao lâu rồi?"
Trong lượng thông tin hắn nhận được, cô gái trước mặt tên Yên Nhiên là một hầu hái của hắn. Còn hắn tên Lưu Vân Tử, một tên vương tử sắp chết vì bệnh.
"Lưu Vương Tử, người đã bệnh hai năm rồi ạ, còn bệnh gì... bệnh gì thì Yên Nhiên không biết, xin vương tử tha tội" Yên Nhiên khép nép, cô là một cô gái có ngoại hình nhỏ nhắn cần được che chở,cô trạc 9-10 tuổi, tóc cô cắt ngắn cùng khuôn mặt phối hợp nhìn rất dễ thương nhưng cô lại có vết sẹo chừng 2 đốt tay cắt dọc bên má trái luôn đỏ ửng trông rất quỉ dị.
Lưu Vân Tử nghe vậy thì chau mày, rồi thử xem xét cơ thể mình một chút, hắn không biết kiến thức siêu việt y học từ địa cầu của mình mang tới đây có là cái đinh gì không? nhưng hắn không có sự lựa chọn, nếu không thử thì hắn có thể trải qua thêm 1 kiếp nữa.May mắn hắn có thể nhận ra đây là bệnh gì, đây là một bệnh cực kỳ nguy hiểm, hắn có thể trải qua một kiếp sau vài tuần nữa. May mắn,hắn có thể chữa được dù hơi căng chút, nhưng còn chưa tới hạn chết.Còn chính thức Lưu Vân Tử có lẽ đã không qua khỏi, có lẽ vậy, hắn cũng chả quan tâm lắm.
Hắn nhìn sang Yên Nhiên,nhìn nha đầu trước mặt này làm hận ý trong lòng hắn giảm đi nhiều, đây là cô gái được mẹ Lục Vân Tử cứu vớt, dù mẹ Lục Vân Tử đã chết vì bị bệnh y như Lục Vân Từ nhưng cô vẫn tiếp tục theo hầu người bị bệnh như hắn.
"Được rồi, ngươi mai mốt cứ gọi ta là Lưu ca ca là được a, không cần cái gì vương tử cả" Hắn ôn nhu, dù sao ban nãy Yên Nhiên không la lên thì dù sống hắn cũng tâm thần phân liệt a.
"Nhưng.." cô gái sửng người, rồi nhanh chóng định bác bỏ Lưu Vân Tử
"Không nhưng gì cả, ngươi lấy giùm ta bút với giấy " Hắn ra lệnh chắn ngang ý định cô, khiến cô không thể không thi hành.
" Đây thưa Lưu Vươn... Lưu ca ca" Yên Nhiên ngượng ngịu, mặt cô có chút hồng, dù sao cô cũng không quen.
Lưu Vân Tử viết tên vài loại thảo dược cho cô rồi nhờ cô đi mua,còn kêu cô mang thêm nhiều loại sách đến,hắn nghĩ hắn cần tìm hiểu thêm về thế giới này, kiến thức từ chủ nhân cũ hình như có chút không đủ dùng a.