CHƯƠNG 24: Lưỡng Đầu Thọ Địch

Ta Xuyên Không Về Thế Giới Pokemon

CHƯƠNG 24: Lưỡng Đầu Thọ Địch

CHƯƠNG 24: Lưỡng Đầu Thọ Địch


Nhìn Ngụy Khôn ánh mắt đề phòng, Trần Nguyên gọi các pokemon bên cạnh mình lại, thủ thế chuẩn bị cho 1 cuộc chiến đấu có thể mở ra bất cứ lúc nào.

- Ngụy Khôn không phải ngươi đã đi lữ hành hơn 1 tháng trước rồi sao?

Ngụy Khôn cười âm trầm:

- Nếu ta không thông báo mình đi lữ hành, làm sao có thể tìm giết ngươi mà khiến mọi người không nghi ngờ được? Ngươi nói xem, có phải không Trần Nguyên?

Vừa nói hắn vừa lục tìm trong túi lấy ra 1 thanh chủy thủ rồi quăng xuống đất phía trước 2 người. Thanh chủy thủ cắm ngập vào trong đất, chứng tỏ độ sắc bén vô cùng.

- Nể tình là bạn chung lớp bao năm nay ta cho ngươi lựa chọn chết 1 cách sảng khoái. 1 là gieo mình xuống sông Hồng Đà, 2 là dùng thanh chủy thủ này tự xử đi. Một khi ta ra tay ngươi sẽ không được lành lặn đâu Trần Nguyên.

Vừa nói hắn vừa đắc ý cười hắc hắc. Trần Nguyên lạnh lùng nhìn hắn:

- Ta có 1 thắc mắc, mặc dù ta cũng không cố tính xóa dấu vết hay có chủ ý ẩn nấp gì. Nhưng 1 khi ta đã lữ hành trong rừng, thì ta luôn cẩn thận và tỉ mỉ. Chắc chắn sẽ không để lại dấu vết gì đặc biết khiến người khác có thể truy vết ta. Vì sao ngươi có thể tìm được chính xác nơi này trong 1 khu rừng lớn như vầy?

Nghe chất vấn, Ngụy Khôn càng cười ha hả tỏ vẻ đắc thắng

- Quả thật để tìm được ngươi trong khu rừng lớn này là rất khó khăn, ta đã mất hơn 1 tháng để truy vết ngươi nhưng đều thất bại. Nếu như không có máy phát tín hiệu định vị ngươi. Có lẽ ta vẫn sẽ công cốc như mấy lần trước.

'' máy phát tín hiệu định vị''

Trần Nguyên khẽ lầm bầm suy nghĩ về mấu chốt của vấn đề, đột nhiên như nhớ đến việc gì. Hắn lấy từ trong người ra 1 khẩu súng phát pháo sáng màu đỏ, rồi quẳng mạnh xuống đất. Khẩu súng rời tay đập mạnh xuống đất vở tan tành, làm văng ra 1 chiếc máy định vị cở nhỏ ẩn giấu bên trong báng súng. Khi rơi ra chiếc máy vẫn không ngừng nhấp nháy tín hiệu màu xanh xanh, chứng minh nó vẫn đang hoạt động vô cùng tốt.

Lúc này mặt Trần Nguyên trầm xuống, lạnh lùng nhìn Ngụy Khôn đang cười hả hả 1 cách đắc thắng ở kia:

- Trần Nguyên ơi Trần Nguyên, uổng cho ngươi tự cho là thông minh. Nhưng thật ra cũng chỉ là con chuột nhảy nhót trong lòng bàn tay của Ngụy Khôn ta mà thôi.

Trần Nguyên không nói gì khẽ ra hiệu cho Scyther ở bên cạnh, nó hiểu ý lao vòng qua như 1 cơn gió tiến sát đến bên người Ngụy Khôn giơ thanh liêm đao hướng về cổ hắn. Quyết tâm 1 kích tất sát.

Lúc này 1 chỉ Sandslash từ phía dưới đất chuôi lên đứng cạnh Ngụy Khôn, thần tốc dùng vuốt trái của mình đón đở thanh liêm đao của Scyther đang vung đến

'' keng''

1 tiếng kim loại va vào nhau phát ra, Sandslash vừa đón đở được đòn đánh, nó nhanh chóng dùng vuốt phải của mình dùng 1 đòn Crush Claw quét về phía Scyther. Tấn công thất bại, Scyther không ham chiến mà lập tức lui về, nhẹ nhàng tránh thoát móng vuốt của Sandslash mà lông tóc không tổn hại gì, nhanh chóng bay về bên cạnh người Trần Nguyên.


[Sandslash]

Phân Loại: Pokemon hệ Đất
Giới Tính: Cái
Đặc Tính: Sand Veil

Chiều cao: 1m
Cân nặng: 30kg

Kỹ năng: Agility, Crush Claw, Defense Curl, Poison Sting, Sand Attack, Scratch, Rollout, Fury Cutter, Rapid Spin, Mud-Slap, Bulldoze

Đẳng cấp: Phổ Thông Sơ Kỳ
Tư chất: Tinh Anh

Khép lại pokedex, Trần Nguyên nhìn về Sandslash ánh mắt có mấy phần thưởng thức. 1 chỉ pokemon được đào tạo rất tốt, bất kể là hình thể, bể chiêu thức hay phong cách chiến đấu đều rất xuất chúng. Thế nhưng, dùng 1 chỉ pokemon như thế này muốn đến lấy mạng hắn hơi có chút người si nói mộng. Hắn chỉ cần gọi ra Scyther là có thể áp chế được tiểu chỉ này, mặc dù quá trình có thể tương đối chậm 1 chút.

Như đọc được suy nghĩ từ ánh mắt của Trần Nguyên, Ngụy Khôn hậm hực:

- Hừ ngươi cho rằng với 1 chỉ Sandslash mà ta vội đến tìm ngươi phiền phức sao? Trò hay còn đó.

Vừa nói hắn vừa lấy pokeball bên hông, gọi ra 1 chỉ Onix hình thể to lớn. Vừa xuất hiện pokemon rắn đá lập tức thét về phía Trần Nguyên tỏ vẻ thị uy

- Roaar...wer..

Uy thế nó phát ra là rất lớn, làm cho Trần Nguyên không khỏi vô thức lùi về sau 1 bước. Hắn ngưng trọng dùng pokedex quét về phía Onix

[Onix]

Phân Loại: Pokemon hệ Đá - Đất
Giới Tính: Đực
Đặc Tính: Sturdy

Chiều cao: 8.8m
Cân nặng: 210kg

Kỹ năng: Bind, Harden, Rock Throw, Tackle, Smack Down, Rock Polish, Rock Slide, Rock Blast, Rollout

Đẳng cấp: Phổ Thông Hậu Kỳ
Tư chất: Tinh Anh

Khép lại pokedex, gương mặt Trần Nguyên không khỏi khó coi đi mấy phần. Hiện tại lực chiến mạnh nhất của hắn là Scyther và Aipom nhưng mạnh chỉ ở mảng công vật lý. Onix lại nổi tiếng vì là 1 con quái vật có mức thủ vật lý vượt trội, huống hồ đẳng cấp của nó chênh lệch với 2 chỉ pokemon của mình đến 2 tiểu cảnh giới. Scyther và Aipom cùng lên cũng chỉ là muỗi đốt inox, huống hồ Sandslash đứng nơi đó cũng không phải để trưng a

Trong đội hình chỉ có Budew là khả dĩ có thể khắc chế cả 2 pokemon của Ngụy Khôn. Thế nhưng tiểu chỉ thực lực quá nhỏ yếu, Chỉ có thể đứng 1 bên hổ trợ đã là tốt lắm rồi.

Nghĩ đến đây khiến hắn thở dài, cảm giác bất lực lần đầu tiên hiển hiện lên trong tâm trí hắn. Hắn âm thầm quay đầu nhìn sang bờ bên kia, ý đồ thu lại tất cả pokemon rồi nhờ Scyther cắp hắn bay vượt qua sông, tránh thoát 1 trận chiến ở thế bất lợi này.

- Trần Nguyên ơi là Trần Nguyên, nếu ngươi có ý định vượt sông tránh chiến, thì ta khuyên ngươi mau bỏ ý đồ đó đi thì hơn. Ngươi nhìn thử xem

Ngoái đầu theo hướng Ngụy Khôn chỉ hắn thấy có 1 thân ảnh nam nhân nhỏ bé đang đứng đó đợi hắn từ bao giờ. Thân ảnh vô cùng quen thuộc mà chỉ vài gờ trước còn ân cần hỏi han, đưa cho hắn 1 khẩu súng bắn pháo sáng phòng thân, tránh trường hợp gặp pokemon bạo loạn trong rừng. Không ai khác đó chính là Đặng Ngãi.

Lúc này bên cạnh người Đặng Ngãi là 1 chỉ Primeape có đôi mắt sắc lạnh. Nhìn khí thế trên người nó tỏa ra, chí ít cũng đạt đến đẳng Thâm Niên. Lúc này Đặng Ngãi bước tới gần vách núi hơn, nói vọng sang.

- Thật có lỗi, ta và cháu vốn không thù không oán. Nhưng ta là người của Ngụy gia bao lâu nay, nếu trách thì chỉ trách chúng ta không cùng chung chiến tuyến. Trần Nguyên hay là cháu khoanh tay chịu trói, ta có thể ra mặt nói vài lời. Biết đâu gia chủ sẽ nể tình mà tha cho cháu 1 con đường sống?

Trần Nguyên hừ lạnh, không nói gì. Hắn xoay người nhìn chằm chằm vào Ngụy Khôn đang đắc thắng đứng ở nơi kia. 1 trận chiến này là không thể nào tránh khỏi.

- Trước khi chúng ta sống mái một phen, ta có 1 điều canh cánh trong lòng muốn hỏi ngươi.

Trần Nguyên nghiêm mặt lại nhìn thẳng vào ánh mắt của Ngụy Khôn.

- Ta với ngươi không oán, không cừu. Rốt cuộc vì gì mà ngươi luôn muốn nhắm vào ta? Đuổi tận giết tuyệt, không chết không thôi?

Nghe câu hỏi đó, Ngụy Khôn thoáng sửng sốt, rồi hắn bật cười. Hắn vừa cười vừa ôm lấy bụng mình, rồi như không chịu nổi hắn cúi gập cả người xuống đất, vừa cười vừa đập cả tay xuống đất ra chiều sảng khoái lắm. Nụ cười ấy như là ngạo nghể khinh thường, như là đắc thắng còn như là cảm xúc bao lâu nay bị dồn nén.

- Ngươi hỏi ta vì sao lại căm thù không chết không thôi với ngươi ư?

Dứt lời gương mặt hắn bổng trở nên dữ tợn và vặn vẹo

- Trần Nguyên, ngươi 1 kẻ bần hèn, khố rách áo ôm. Dựa vào cái gì luôn luôn tranh đoạt mọi thứ với ta? Trong lớp học bạn bè, thầy cô ai ai cũng đều kính nể, cảm phục ngươi. Trong khi đó bản thân ta là thiếu chủ của Ngụy gia, khi mọi người đem ta ra so sánh với ngươi ai ai cũng chê cười ta, nhạo báng ta. Là bởi vì sao? Bởi vì sao?

Hắn siết 2 tay thành 2 nắm đấm, chặt đến nổi cả 2 tay lồi lên cả gân xanh. Gương mặt hắn càng vặn vẹo, ngũ quang bây giờ đã lệch lạc 1 cách đáng sợ

- Ta căm ghét ngươi, ta khinh thường ngươi. Ta phải giết chết ngươi để chứng minh cho toàn bộ những người không có mắt kia. Ai mới là thiên tài, ai mới là cao quý. Onix nghiền nát hắn cho ta...