Ta Xuyên Không Về Thế Giới Pokemon

CHƯƠNG 30: Thù Hận

CHƯƠNG 30: Thù Hận


Phía sâu trong khu rừng Phong Nha, ở một nơi tương đối ẩn nấp, Trần Nguyên đang hì hục đào 1 chiếc hố nhỏ để chôn cất Aipom. Đặt Aipom vào trong ngôi mộ hắn không quên để thêm vài loài Berry và 1 số bánh kẹo hắn đem theo. Đây là những thứ Aipom rất thích khi còn sống.

Rất nhanh một ngôi mộ đơn sơ, bài vị được cắm bằng 1 cọc gỗ khắc bằng thanh chủy thủ hắn đem theo, trên đó có đề ''Aipom mặt sẹo'' được dựng lên. Sau khi làm xong hết thảy hắn ngồi dựa vào mộ phần Aipom thì thầm.

- Aipom à, đây là những bánh kẹo và Berry ngươi thích ăn nhất. Cứ mang theo xuống hoàng tuyền ăn thỏa thích. Ngươi hãy chờ ta, nhất định ta sẽ khiến Ngụy gia chôn cùng với ngươi.

Vừa nói hắn vừa nắm chặt tay, gương mặt âm trầm vì tức giận. Roselia đứng cạnh đó không khỏi gương mặt buồn bã tiến đến ôm lấy hắn.

- Roselia không cần tự trách mình, nếu không phải ngươi kịp thời tiến hóa, tất cả chúng ta đã táng thân ngày hôm nay.

Vừa nói hắn vừa nhẹ nhàng xoa xoa đầu Roselia, rồi nắm lấy cánh hoa bên tay trái của nó xoa nhẹ.

- Vết thương đã hết đau rồi chứ.

- Roli...roli

Roselia gật gật đầu tỏ vẻ không đáng ngại. Yên tâm, Trần Nguyên liền tiến đến nhặt balo của Ngụy Khôn lên rồi bắt đầu mở ra xem xét. Cũng như những nhà huấn luyện khác, trong balo của Ngụy Khôn cũng chứa đầy các vật dùng của nhà lữ hành. Thuốc trị thương, hơn chục quả great ball và các loại thuốc trị độc và trị tê liệt khác, ngoài ra còn có 4 tờ chi phiếu trị giá 5 triệu liên minh tệ mỗi tờ.

'' Chó nhà giàu''

Không khỏi âm thầm mắng 1 câu. Trần Nguyên vẫn không ngừng xem xét, ở trong 2 ngăn kéo bí mật hắn còn phát hiện được 1 hộp Metal Coat và 1 quyển sách cũ ố vàng. Mở hộp ra xem xét khiến hắn kinh ngạc không thôi.

- Đây là Metal Coat loại cực phẩm a, dù có tiền nhưng cũng rất kho tìm tới tay a. Xem ra là Ngụy Khôn chuẩn bị cho Onix 1 khoàng thời gian sau sẽ tiến hóa a.

Hắn chậc chậc cảm khái về tài lực của Ngụy Gia không thôi. Rồi từ tốn mở quyển sách ố vàng trước mắt. Trong sách là hướng dẫn để bồi dưỡng Onix, Sandlack và 1 số pokemon hệ đất. Trong đó Onix được miêu tả tỉ mĩ và chi tiết nhất, cũng là trọng tâm trong quyển sách.

Nếu tỉ mĩ bồi dưỡng theo những gì trong sách viết, thì rất nhanh chóng có thể đào tạo bồi dưỡng được 1 chỉ Onix Phổ Thông Hậu Kỳ trong vòng 2 tháng, đến Thâm Niên Hậu kỳ tối đa là 4 tháng. Còn lên Tinh Anh trong vòng 1 năm, tuy nhiên khi đến đẳng cấp này tiềm lực của Onix cũng sẽ bị hao hết, khó lòng tiến bước cao hơn.

Đối với Trần Nguyên, phương pháp huấn luyện này tỏ ra tương đối rác rưởi 1 điểm. Tuy hắn không có cách nào thúc đẩy tốc độ phát triển của Onix 1 cách nhanh chóng như vậy. Nhưng hắn chỉ cần 2 năm cũng có thể khiến 1 chỉ Onix tiến bước đên Tinh Anh. Ngoài ra phương pháp dùng Metal Coat tiến hóa thành Steelix là tương đối rác rưởi.

Muốn tiến hóa thành Steelix phương pháp tối ưu nhất là cho Onix chui sâu vào lòng đất, nơi tương đối gần 1 ngọn núi lửa, lúc này địa hỏa và áp lực mặt đất sẽ trui rèn cơ thể Onix, khiến cho nó trở nên tinh luyện và rắn chắc hơn. Nếu tiến hóa theo cách này, thời gian có thể lâu hơn 1 điểm, nhưng khi đối mặt với những pokemon sử dụng hỏa công, Steelix vẫn có thể ra sức đánh 1 trận. Hỏa công vì thế cũng không trở thành điểm yếu chí mạng của nó.

Đó là hắn đọc được 1 quyển sách bàn về Onix và Steelix trong thư viện, mặc dù quyển sách đó chỉ có thiên hướng dẫn dắt và suy luận, nó vẫn mạnh và tốt hơn quyển sách này gấp trăm lần. Nhưng hắn đâu biết những kiến thức hắn đọc được đều do 1 nhân vật đỉnh cấp của đại lục viết ra dành cho hắn.

Tuy đối với hắn có điểm hơi rác rưởi nhưng đối với người khác là cả 1 gia tài quý giá, trong vòng 1 năm 6 tháng có thể đào tạo ra 1 chỉ pokemon Tinh Anh, tương đương với 1 nhà huấn luyện cấp tinh anh là khó có được. Hắn vẫn thắc mắc, vì sao Ngụy lão nổi tiếng là 1 nhà huấn luyện pokemon dụng độc nhưng lại cho Ngụy Khôn đào tạo Onix và Sandlack. Những Pokemon vốn làm rạng danh của Giang lão tộc trưởng.

Xem ra khi Giang gia diệt tộc, khó tránh khỏi có sự nhúng tay của Ngụy lão tộc trưởng. Và xem xét tình cảnh của Ngụy gia hiện tại, quyển sách này là vật bắt buộc phải đoạt được. Hắn cũng ẩn ẩn hiểu được lý do bất hòa của Thẩm Trưởng Vệ và Ngụy lão.

- Scyther đến đây nào.

Đang đứng trên 1 táng cây cảnh giới xung quanh, Scyther nghe gọi nó nhẹ nhàng bay xuống nơi Trần Nguyên đang đứng.

- Ta muốn nhờ ngươi làm giúp ta 1 chuyện....

Lúc này trong đại sảnh Ngụy gia, 1 không khí âm trầm bao trùm. Ngụy lão tộc trưởng đang ngồi phía trên ghế chủ tọa. Phía dưới đất lúc này nằm lấy 1 xác chết của 1 thanh niên không ai khác là Ngụy Khôn. Đặng Ngãi đang quỳ kế bên, cẳng thẳng tường thuật lại mọi chuyện.

Càng nghe gương mặt Ngụy lão càng âm trầm khủng bố, 1 luồng sát khí ẩn ẩn lan tràn ra khắp đại điện. Làm cho mọi người có mặt tại đây không rét mà run. Lúc này có 1 nha hoàn đứng nơi đó do run sợ trước áp lực đã lở tay làm rơi vở mâm trái cây đang cầm trên tay.

Hoảng sợ nha hoàn quỳ sụp xuống khóc lóc xin tha liên hồi. Ngụy lão quét mắt qua, gương mặt âm trầm vặn vẹo, 1 ánh sáng đỏ lóe lên. 1 chỉ Arbok to lớn xuất hiện, nó tiến đến cắn lấy nửa người nha hoàn rồi nuốt trọng.

Cả đại sảnh hoảng sợ, tiếng la thất thanh, có những người tâm lý yếu 1 điểm, đã ngồi sụp xuống, đáy quần vô thức đã ướt đẫm. Ngụy lão càng tức giận hét lớn.

- Cút... cút hết ra ngoài cho ta.

1 mảnh ồn ào la hoảng bỏ chạy vang lên, 1 lúc sau không khí mới bắt đầu im lìm trở lại. Ngụy lão lúc này tâm tình cũng thoáng bình ổn, lão chầm chậm bước đến phía Đặng Ngãi rồi giáng cho hắn 1 cước. Cú đá của 1 lão giả đã gần đất xa trời, lại khiến cho 1 trung niên nhân như Đặng Ngãi bay thẳng đập mạnh vào cột nhà gần đó, miệng thổ huyết không ngừng.

- Ngươi còn ở đó làm gì, triệu tập tất cả lực lượng. Tản ra truy tìm tung tích Trần Nguyên cho ta. Ta muốn trong ngày hôm nay phải bắt được hắn đến tay. Cút mau cho ta.

Sợ hãi, Đặng Ngãi không quản được đau đớn. Hắn đứng phắt dậy chấp tay rồi vội vã bước ra ngoài. Lúc này đại sảnh chỉ còn lại 2 người, chính xác hơn là 1 người 1 xác chết.

Ngụy lão mới tiến đến, hắn sụp xuống gục mặt lên ngực Ngụy Khôn, rồi từ từ từng tiếng nấc nghẹn ngào phát ra. Lão đau đớn, ôm chầm lấy Ngụy Khôn, hai tay của lão xiết chặt hơn,

- Ngụy Khôn ơi, Ngụy Khôn. Sao cháu lại chết trước ta hả Ngụy Khôn. Tương lai cả gia tộc này còn cần con gánh vác. Ta đã từng tuổi này, sau con còn khiến ta lại kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh nữa vậy?

Từng giọt nước mắt của lão rơi lên gương mặt đã xám lạnh của Ngụy Khôn. Rồi cứ thế lão vừa ôm lấy đầu của Ngụy Khôn rồi khóc, không biết thời gian đã bao lâu, lão cúi xuống cưng chiều lau đi những giọt nước mắt trên mặt Ngụy Khôn.

- Cháu ngoan của ta, cháu hãy yên tâm an nghĩ. Trong hôm nay, ông nội sẽ bắt được Trần Nguyên. Chính tay ông sẽ lăng trì hắn, chính tay ông sẽ cắt từng miếng thịt của hắn xuống để tế bái con.

Dứt lời hắn đặt Ngụy Khôn ngay ngắn yên vị nơi đó rồi chầm chầm đứng lên. Lấy tay gạt đi nước mắt trên mặt, lão nhìn thật sâu Ngụy Khôn 1 lần, rồi quay người chầm chậm bước ra khỏi đại sảnh.