Ta Xuyên Không Về Thế Giới Pokemon

CHƯƠNG 31: Nguy Cơ

CHƯƠNG 31: Nguy Cơ


- Chia ra lục soát cả bên kia phiến rừng, 1 con ruồi cũng không để lọt.

Một đoàn người trên tay là đèn đuốc sáng ngời, đang truy vết từng ngọn cây bui cỏ bên trong cánh rừng. Sau khi quan sát phiến khu vực nhỏ này không có dấu vết bất thường, họ quyết định phát quan hết nhưng táng cây bụi cỏ rậm xung quanh nơi mà rất dể làm điểm ẩn nấp. Sau khi làm xong tất thải, họ mới hài lòng đánh dấu vị trí này rồi nhanh chóng kéo theo mấy con Houndour dẫn đường tiếp tục truy tìm kẻ thù.

Được biết Houndour là pokemon rất giỏi trong truy bắt kẻ thù. Khứu giác của Houndour có thể ngửi được mùi con mồi với khoảng cách vài km, là 1 pokemon hoàn hảo trong việc truy tung kẻ thù.

Nhưng có lẽ do kẻ thù thực sự không có ở phiến khu vực này, hay đã có phương pháp dấu đi mùi hương rất tốt, thế nên dù đã lục soát hơn 2 giờ đồng hồ, băng qua nhiều phiến rừng, những người ở đây vẫn chưa hề phát hiện được bất cứ dấu vết nào đáng kể.

Một màn này cũng xuất hiện ở các đội nhóm khác rải rác bên trong cánh rừng. Thời gian càng lâu tâm trạng của những người truy bắt lại càng mệt mỏi, chán chường. Nhưng hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, và áp lực từ Ngụy lão gia chủ.

Họ không dám buông lơi 1 phút giây nào, căng mắt ra nhìn mọi thứ xung quanh để không bỏ sót 1 chi tiết nào bất thường khiến cho kẻ thù thừa cơ trốn thoát. Cũng đã có vài nhóm người truy tìm lạc vào lãnh địa của pokemon hoang dã, bị đánh thức trong đêm tối những pokemon này vô cùng giận dữ tấn công họ không ngừng.

Thực lực của nhóm người này tương đương không tệ, tuy bị bất ngờ nhưng rất nhanh đã ổn định đội hình, phản công quyết liệt đánh đuổi được pokemon hoang dã khỏi lãnh địa. Thế nhưng theo thời gian, thương vong do bị pokemon hoang dã tập kích các đội nhóm cũng không ngừng gia tăng. Đã có vài người ôm lấy vết thương nặng rời khỏi đội nhóm để quay về tiểu trấn.

Ôm lấy vết thương với mùi máu tươi trên người. Họ vô tình thu hút những pokemon hoang dã săn đêm trong cánh rừng lục tục tìm đến, thế là những người lạc đàn này phải đối mặt với nguy cơ lớn nhất trong đời. Đã có những người bằng thực lực và vận may của mình chiến đấu va rút lui về trấn 1 cách an toàn. Nhưng đa số không may mắn như vậy, họ bị tập kích bất ngờ, hay thực lực nay đã không bằng cộng thêm vết thương chồng chất. Không chống đở được bao lâu, cả người và pokemon của mình lần lượt táng thân trong bụng kẻ thù.

Mà nhân vật 1 tay gây ra mọi việc này đang nằm ẩn nấp ở 1 nơi cách tiểu trấn không xa quan sát tất thảy mọi việc. Trần Nguyên lúc này trên người toàn thân phủ lên người đầy bùn đất và cỏ dại, ý đồ dùng những mùi hương này để che đậy khứu giác của Houndour.

Hắn quyết định không lập tức rời khỏi rừng Phong Nha tiến về thành trấn khác, mà thay đổi lộ tuyến tiếp cận dần với tiểu trấn, có vẻ việc Trần Nguyên không vội vã rời đi mà còn quay về khiến cho Ngụy gia hoàn toàn không ngờ tới.

Và hắn đã đúng, hơn 1 giờ trước có 1 chi tiểu đội lục soát qua nơi này, thế nhưng chỉ kiểm tra 1 cách qua loa họ đã nhanh chóng rời đi ngay lập tức mà không phát hiện Trần Nguyên đang trong bụi rậm gần đó.

Đang miên man suy nghĩ cách nào quay trở lại trong trấn 1 cách bí mật, Trần Nguyên phát hiện 1 bóng người đang chầm chậm tới gần. Thân ảnh lúc này tàn tạ không chịu nổi, máu tươi vươn vãi khắp người, đang chân thấp chân cao bước từng bước nặng nề chập chững về phía tiểu trấn.

Quét mắt nhìn thấy người đang đến, Trần Nguyên tỏ vẻ không chút bất ngờ. Tiểu đội tìm kiếm trong rừng ban đêm, chạm trán pokemon hoang dã thương vong là không tránh khỏi có thể bảo toàn tình mạng đi đến nơi này đã là không tệ.

Dáng người chầm chậm tiến đến, bước qua bụi rậm nơi Trần Nguyên đang ẩn nấp. Khoảng cách gần đến nổi khiến hắn ngửi được mùi máu tươi tanh tưởi phía trên người thanh niên này.

Quan sát thanh niên, bỗng dưng Trần Nguyên lóe lên 1 suy nghĩ. Hắn nhìn về thanh niên đang chậm rãi bước qua, ánh mắt từ từ lạnh xuống....

Rừng Phong nha, trên 1 vách núi cao, nơi có thể quan sát 1 cách tổng thể toàn bộ khu rừng. Lúc này đã vào giữa đêm, cảnh vật bên trong cánh rừng cũng chìm vào âm u, lạnh lẽo.

Ngụy lão đứng nơi đó, từng làn gió thổi cuốn lên chiếc áo khoác của lão gây ra những âm thanh phần phật. Thời tiết vào đông bắt đầu se lạnh, đã có những hạt tuyết rơi lác đác trên bầu trời. Tuyết rơi lên đầu, lên vai của lão, nhưng không khiến lão chú ý đến.

Lúc này toàn bộ tâm sức của lão hoàn toàn tập trung quan sát những tiểu đội đang lục soát phía dưới cánh rừng ở kia, Thời gian càng lâu, tâm trạng của lão càng nặng nề, nôn nóng. Gương mặt vốn đã già nua nay càng nhăn nheo đi mấy phần.

Lúc này, phía trong tiểu trấn 1 cột khói đang chầm chậm bốc lên trời cao. Ánh lửa dường như sáng rọi cả 1 vùng tiểu trấn, đứng trên ngọn núi nhìn về tiểu trấn. Ngụy lão không khỏi có 1 tia ẩn ẩn bất an trong lòng.

- Đặng Ngãi, tìm hiểu cho ta bên trong tiểu trấn đang xảy ra chuyện gì?

Lúc này đang đứng co ro phía sau Ngụy lão, Đặng Ngãi bước lên 1 bước ứng thanh đáp ứng rồi lui đi vào bóng tối. Khói đen càng ngày càng nhiều, càng bốc càng cao như nhuộm cả bầu trời thành 1 màu đen xám độc hại. Sự bất an nôn nóng trong lòng Ngụy lão lại càng dữ dội hơn.

Ước chừng khoảng nửa giờ, Đặng Ngãi chạy về với gương mặt đầy hoảng sợ, trên đầu là đầy mồ hôi.

- Tộc trưởng không ổn, Ngụy gia đang bốc cháy.

- Cái gì?

Ngụy lão xoay người, ánh mắt như muốn nứt ra nhìn về phía Đặng Ngãi. Khiến hắn quỳ sụp xuống vô cùng bất an

- Tộc trưởng, Ngụy gia bốc cháy. Hẳng Thẩm trưởng vệ và Hàn gia không thoát khỏi quan hệ. Tộc trưởng mau mau quay về ổn định đại cục. Chuyện truy vết Trần Nguyên cứ để thuộc hạ ở đây chỉ huy. Không tin trong đêm nay không truy tra ra được dấu vết của hắn.

Ngụy lão vò vò vầng trán nhăn nheo của mình ra chìu mệt mỏi. Hôm nay quả thật trong đời lão trải qua quá nhiều đả kích, nhưng là 1 nhân vật vốn dày dạn kinh nghiệm, trải qua bao sóng to gió lớn. Rất nhanh lão lấy lại bình tĩnh, trải vuốt mạch suy nghĩ của mình.

- Phóng hỏa Ngụy gia chắc hẳn không liên quan đến Thẩm Trường Thanh và Hàn Toại. tuy bọn ta minh tranh ám đấu liên tiếp mấy năm nay, nhưng bề nổi vẫn luôn tỏ ra hữu hảo. Chúng sẽ không ngu ngốc hỏa thiêu Ngụy gia, hành động này quá trương dương, quá mang tính nhắm đến không phù hợp với phong cách của chúng.

Chắp 2 tay ra sau, ngẩng mặt lên trời nhắm mắt, rồi lão xoay đầu nhìn về hướng cánh rừng bên dưới.

- Đặng Ngãi nếu hiện tại ngươi xuất phát ngay trong đêm rời khỏi Đường Lâm trấn thì ngươi sẽ đi đến thành trấn nào nhanh nhất?

- Bẩm tộc trưởng, xuôi nam tầm 3 ngày đường là đến Lạc Hà Trần. Là trấn gần chúng ta nhất.

Thoáng suy nghĩ, Đặng Ngãi không nhanh không chậm trả lời.

- Triệu tập tộc nhân ngưng việc tìm kiếm, phong tỏa toàn bộ mọi hướng đi xung quanh của Đường Lâm đến các thành trấn khác. Chỉ chừa hướng đi trấn Lạc Hà. Làm xong tất thảy gấp rút đến hướng đi trấn Lạc Hà tập trung cùng với ta.

Đặng Ngãi ứng thanh rồi vội vã rời đi. Lúc này Ngụy lão đứng đó khe khẽ vuốt râu vừa cười vừa bước đi.

- Anh bạn trẻ, nhảy nhót 1 đêm cũng đến lúc lên đường rồi...