CHƯƠNG 32: Kẻ Thù Gặp Mặt

Ta Xuyên Không Về Thế Giới Pokemon

CHƯƠNG 32: Kẻ Thù Gặp Mặt

CHƯƠNG 32: Kẻ Thù Gặp Mặt


Trong 1 phiến rừng tương đối ẩn nấp phía nam cánh rừng Phong Nha. Trần Nguyên đang cởi chiếc áo trắng bê bết máu mà hắn đã thay đổi của thanh niên xấu số vô tình gặp mặt trong lúc ẩn nấp ở gần tiểu trấn.

Mặt vào chiếc áo mới tinh tươm, vấn lại mái tóc dài xõa quá tầm mắt. Gương mặt trắng trẻo, thanh tú dáng người thanh mảnh gọn gàng. Trông như 1 thanh niên hiền lành vô hại ở nhà bên, thế nhưng không ai biết, chỉ 1 giờ trước thanh niên có vẻ hiền lành này đã lẻn vào hỏa thiêu cả Ngụy gia, thế lực cự phách của cả trấn Đường Lâm trăm năm nay.

Lúc này Scyther cũng đã trở về bên cạnh hắn tự lúc nào, đang đứng trên nhánh cây cao cảnh giới xung quanh. Trần Nguyên đang chăm chú nghiên cứu phần địa đồ về các thành trấn xung quanh.

- Bây giờ xuôi nam tầm 3 ngày đường sẽ đến được Lạc Hà Trấn. Từ đây nếu đi xe tầm 5 ngày đường sẽ đến được Nam Hải Thành.

Vừa xem địa đồ Trần Nguyên vừa lẩm bẩm tính toán con đường sẽ đi phía trước.

- Hiện giờ có lẽ lực lượng Ngụy gia đã rút hơn nửa về cổ trấn để chủ trì đại cục, đây là cơ hội tốt để thoát ly khỏi vòng vây phong tỏa.

Ước chừng tầm 10 phút, sau khi tính toán kỹ lộ trình, cả nhóm Trần Nguyên bắt đầu xuôi nam 1 cách chậm rãi. Scyther vẫn đi phía trước cảnh giới, Roselia đi cạnh hắn đề phòng bắt trắc phát sinh. Roselia hiện tại không cần hắn vừa bế vừa ngủ trên tay, nó vô cùng chăm chú cảnh giới mọi vật xung quanh.

Từ sau cái chết của Aipom, Roselia đã trở nên trầm lặng hơn, không còn tùy hứng. Tuy không đến mức lạnh lùng âm trầm, nhưng cũng đã bớt đi phần nào ngây thơ xốc nổi. Nhìn thấy pokemon của mình như vậy, khiến Trần Nguyên không khỏi có chút thất lạc trong lòng.

Nhưng trong 1 thế giới khắc nghiệt, cá lớn nuốt cá bé thế này, để tồn tại tính cách ngây thơ vô tư lự sẽ là điểm yếu chí mạng. Roselia không thay đổi, chỉ là nó đang dần thích nghi với thế giới này mà thôi. Xoay đầu nhìn lại chiếc áo đẫm máu hắn vứt trong bụi rậm của thanh niên xấu số kia. Trần Nguyên không khỏi lắc đầu tự giễu

'' Ngay cả bản thân ta chẳng phải cũng đã thay đổi đấy ư?''

Có 1 chút suy nghĩ vẩn vơ, nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại trấn tỉnh. Hắn hiểu, trong 1 thế giới luật pháp lỏng lẻo thế này, cường giả vi tôn. Nhân từ với kẻ thù chính là đẩy bản thân mình, đồng đội và người thân vào nghich cảnh. Hắn không sai, việc làm của hắn hiện tại chỉ là tự vệ cho bản thân và cho đồng đội của mình.

Nhìn đến Scyther và Roselia đang đi phía trước, hắn bước tới với những bước chân kiên định hơn. Hắn hiểu rằng trên thế giới này có những thứ quý giá mà hắn phải bảo vệ, cho dù hắn có trở nên tàn nhẫn, khát máu đánh mất bản tâm đi nữa.

Xuôi nam tầm 1 giờ, loáng thoáng nghe tiếng nước chảy mạnh ở phía trước. Hắn không khỏi vui mừng giở lại tấm địa đồ ra xem xét 1 lần nữa

- Xem ra chỉ cần đi tới trước chừng 10 phút, vượt qua phụ lưu con sông Hồng Đà kia là chúng ta sẽ ra khỏi phạm vi rừng Phong Nha.

Scyther và Roselia lúc này đang 1 mặt cảnh giới xung quanh nghe đến đây cũng nhẹ nhàng thở phào. Ngày hôm nay quá nhiều việc nguy hiểm phát sinh, khiến cho thể lực và tâm trí của chúng lúc nào cũng trong tình trạng căng cứng. Chỉ cần vượt ra khỏi phạm vi cổ trấn, hết sạch nguy cơ cả nhóm tạm thời có thể an ổn 1 thời gian dài không phải lo nghĩ.

Nhưng không để cả nhóm vui mừng được bao lâu 1 âm thanh già nua phát ra làm cả nhóm cứng lại. 1 luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, cộng với 1 luồng sát khí âm trầm làm người khác nghẹt thở ập đến.

- Anh bạn trẻ, cuối cùng cũng đến rồi. Làm lão phu chờ ở đây cả đêm a.

Vẫn dáng người già nua gầy gò, vẫn gương mặt nhăn nheo họm hẹm ấy. Ngụy lão bước từng bước nặng nề từ trong rừng đi ra, trong mắt hắn giờ đây là sát khí lạnh lẽo, ẩn sâu trong đó là 1 cổ lửa giận ngập trời.

- Nhưng hình như cháu đi ngược đường rồi. Để ta dẫn đường cho cháu đến hoàng tuyền bầu bạn với đứa cháu ngoan Ngụy Khôn của ta.

Scyther và Roselia lúc này cùng lui lại chắn trước người của Trần Nguyên.

- Cyther...cyther...

Scyther mài đao xoèn xoẹt đứng đó, nó ra hiệu cho Trần Nguyên mau rời khỏi đây nó và Roselia sẽ cầm chân địch nhân. Nhìn 2 tiểu chỉ ra sức bảo vệ mình, Trần Nguyên không khỏi trong lòng dâng lên 1 cổ nước ấm, hắn nhẹ bước đến xoa đầu Scyther và Roselia ra chiều không có việc gì rồi đứng đó đối diện Ngụy lão.

- Trưởng trấn, Ngụy Khôn chết là do tài không bằng người lại còn hung hăng càn quấy chết chưa hết tội. Ngụy lão đã già không về trấn thủ lo cho Ngụy gia của lão, hôm nay lại chạy đến đây, trời đang gió lạnh không ngại bị trúng phong hàn rồi đi theo cháu lão luôn sao?

Đặng Ngãi lúc này cũng từ trong cánh rừng chậm chậm đi ra, hắn nhìn Trần Nguyên với ánh mắt căm tức. Nếu không phải Trần Nguyên, hắn cũng đã không thê thảm đến mức độ này. Hôm nay dù cho có giết được Trần Nguyên, thân phận của hắn cũng bại lộ là người Ngụy gia, tiền đồ ở đội thủ về coi như cũng mất hết. Hắn cũng là người dẫn Ngụy Khôn truy sát Trần Nguyên thất bại, trở về Ngụy gia cũng sẽ không có quả ngon cho hắn mà ăn.

- A Đặng tiểu đội trưởng, lại gặp mặt a. Hôm nay cũng nhờ ngươi dẫn dắt Ngụy Khôn đến truy sát ta. Nếu không Roselia của ta cũng không bị áp lực mà tiến hóa lên a. Roselia sao không cúi người tạ ơn Đặng thúc 1 tiếng đi nào.

- Roli..roliii

Nghe lời, Roselia tiến lên 1 bước gập người cúi bái Đặng Ngãi 1 cái thật sâu. Làm cho trán hắn 1 đầu đầy hắc tuyến, hậm hực nhìn Trần Nguyên ở kia. Ngụy lão khe khẽ quét nhìn Đặng Ngãi 1 cái rồi hừ khẽ.

- Miệng lưỡi rắn rết cũng không cứu được ngươi khỏi chết a.

Ngụy lão vô cùng tức giận, khẽ dậm thanh quải trượng của mình xuống đất. Rồi ý đồ đưa tay vào bên hông lấy pokeball ra ý định kết liễu Trần Nguyên.

- A nơi đây thật là náo nhiệt. Có sự kiện gì ở đây có thể cho Thẩm mỗ tham gia được không?

1 âm thanh hào sảng vang lên giữa cánh rừng, âm thanh vừa dứt 1 dáng người to lớn nhanh nhẹn bước ra từ sau hàng cây. Vừa thấy thân ảnh đến, sắc mặt Ngụy lão không khỏi trầm xuống, còn Đặng Ngãi thì tái xanh gương mặt.

- Đặng tiểu đội trưởng a, sao ngươi không ở vị trí của mình trấn thủ mà lại lười biếng chạy đến nơi đây nháo sự. Xem ra công việc ở trấn thủ vệ an nhàn quá, ta phải xem xét lại hiệu quả làm việc của Đặng tiểu đội trưởng mới được.

Thẩm Trường Thanh vừa bước đến vừa trào phúng nhìn lấy Đặng Ngãi và Ngụy lão.

- Hừ... Thẩm trưởng vệ, Đặng đội trưởng đến đây giúp ta truy bắt nghịch tặc. Giữa thanh thiên bạch nhật Trần Nguyên dám hạ sát thủ giết chết Ngụy Khôn cháu trai của ta. Tội này đáng bị xử tử a.

Thẩm Trường Thanh kinh ngạc nhìn về phía Trần Nguyên

- Trần Nguyên có việc này xảy ra ư?

- Thẩm Trưởng Vệ minh giám, tất cả chỉ là lời đổ tội vô căn cứ. Ngụy Khôn đã đi lữ hành hơn 1 tháng nay, thời gian này ta chỉ quanh quẩn ở trấn. Làm sao có thể hạ sát thủ hắn được?

Trần Nguyên tỏ vẻ vô tội nhìn lấy Thẩm Trường Thanh, khiến hắn không khỏi xoa xoa trán tỏ vẻ nhức đầu khó xử.

- Sự việc có nhiều ẩn khuất cần phải điều tra, lúc này mà nháo sự đánh nhau lở như trách lầm người vô tội cũng không nên. Hay là ta có hảo ý thế này, tịch thu tất cả pokemon của hai bên, rồi chúng ta cùng nhau về điều tra làm rõ mọi chuyện. Nhất định sẽ cho mọi người 1 cái công đạo khiến ai ai cũng hài lòng. Mọi người thấy thế nào?

Trần Nguyên cúi người xưng phải, ý định thu Scyther và Roselia về pokeball đưa cho Thẩm Trưởng Vệ.

- Hừ... Thẩm Trưởng vệ đừng ép người quá đáng. Nếu hôm nay ngươi khoanh tay bàng quan nơi đây, Ngụy gia của ta coi như nợ ngươi 1 ân tình. Ngươi thấy thế nào.

Thẩm Trường Thanh tỏ vẻ khó xử

- Trưởng trấn a, đừng làm Thẩm mỗ phải khó xử, Thẩm mỗ phải thực hiện nhiệm vụ trị an. Trước khi điều tra làm rõ không thể đổ oan người vô tội a. Huống hồ...

Vừa dứt lời hắn vừa rút trong người 1 cuốn sách đã ố vàng đưa ra phía trước.

- Ta nghi ngờ trưởng trấn có liên quan đến cái chết của Giang lão tộc trưởng. Cần phải đưa người về trấn điều tra chuyện này a.

Ngụy lão âm trầm, nhìn về hướng Thẩm Trường Thanh sau đó tức giận liếc về hướng Trần Nguyên.

- Xem ra các ngươi đã thông đồng từ trước, Thẩm Trường Thanh ngươi nghĩ có thể ăn chắc lão già ta ư?

Dứt lời hắn gọi ra 1 chỉ Nidoking oai vệ vừa xuất hiện nó thét về phía Thẩm Trường Thanh khí tức Tinh Anh Hậu Kỳ trần trụi phát ra không che giấu chút nào

- Grừ...gr..ào

- Một mình ta thì không thể nào cầm xuống được Ngụy lão gia a. Nhưng thêm hắn thì không nói được rồi...

Vừa dứt lời 1 trung niên nhân mặt trắng không râu chầm chậm tiến bước từ rừng đi ra, khiến Ngụy lão không khỏi kinh ngạc:

- Hàn Toại là ngươi