CHƯƠNG 29: Lý Mộ Tiên

Ta Xuyên Không Về Thế Giới Pokemon

CHƯƠNG 29: Lý Mộ Tiên

CHƯƠNG 29: Lý Mộ Tiên


Buổi sáng sớm, khi lớp sương mù còn giăng kín đầy trời. Một chiếc thuyền con được chèo lái chầm chậm tiến đến giữa hồ, bóng dáng hành cung cũng lấp ló sau lớp sương mù dày đặc kia.

Đứng trên mũi thuyền, Hứa lão cũng đã nhìn thấy 1 bóng dáng quen thuộc đang chậm rãi thả câu, thưởng trà bên trong hành cung. Nhẹ nhàng điểm mũi chân cả người Hứa lão nhảy qua khoảng cách 10 mét nhẹ nhàng tiếp đất không một tiếng động.

Lão chấp tay cúi đầu lể chào nam nhân đang thả câu phía trước:

- Địa Hoàng ra mắt Tôn Thượng.

Nam tử chầm chậm xoay đầu mỉm cười nhẹ nhàng nhìn hướng Hứa lão.

- Hứa lão ca, 10 năm không gặp. Gặp mặt sao bổng trở nên xa lạ như vậy. Ngài làm Mộ Tiên có chút buồn phiền a.

Nam tử có mái tóc trắng dài mượt mà buông xuống tựa thác nước, được một dãi lụa màu trắng lỏng lẽo vấn lên. Mài kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng tắp, môi hồng răng trắng, khuông mặt hiền lành nhìn về Hứa lão mỉm cười. Nếu như không quan sát kỹ nơi khóe mắt đã có những vết nhăn của tuế nguyệt, thời gian. Thì có lẽ ai gặp gỡ nam tử trước mặt cũng chỉ cho rằng, đây là 1 vị công tử ca hiền lành ở nhà bên. Mà không biết rằng, đây là vị hùng chủ của Mật Dạ đại danh đỉnh đỉnh. Một trong những nhân vật đỉnh phong khắp cõi đại lục Thiên Nguyên này.

- Hứa lão ca, Mộ Tiên rất nhớ ngài.

Nam nhân đứng lên xoay người, ung dung từ tốn, bước đến nhẹ nâng hai vai Hứa lão.

- Hứa lão ca, đây là trà Shan Tuyết mà lão huynh thích nhất. Mô Tiên đã cho người chuẩn bị sẵn để chờ đón lão huynh về. Nào qua đây chúng ta cùng thưởng trà.

Nói đoạn nhẹ nhàng bước đến, châm đầy ly trà đưa đến trước mặt Hứa lão. Hứa lão cũng tiến đến ngồi xuống nâng trà uống cạn, rồi nhìn mái tóc trắng của nam nhân trước mắt với ánh mắt không khỏi hiên lên vẻ bi ai.

- Mộ Tiên đã lâu không gặp, chuyện xưa 10 năm đã qua. Đệ cũng đừng nên tự trách mình như thế.

Nghe lời Hứa lão nói, nam tử hai tay châm trà cũng khẽ cứng lại.

- Mộ Tiên trong 1 đêm đã bạc trắng mái đầu, 10 năm qua vẫn nhớ mãi chuyện xưa. Ngày nào Mộ Tiên còn ở nhân thế này, ngày ấy Mật Dạ không chết không thôi với Liên Minh thối nát.

Trong giọng nói vẫn nhẹ nhàng từ tốn ấy, giờ đây đã tràn ngập sát khí lạnh lẽo. Khiến người nghe không rét mà run.

- Lão ca 10 năm trở về, là dự định hổ trợ Mộ Tiên 1 tay quét sạch Liên Minh?

- Lão ca đã già, tâm ý đã nguội lạnh. Chuyện đấu đá tranh giành, đã không còn làm ta hào hứng nữa rồi. Ta về đây cũng chỉ để gặp lại vài người xưa, đến thắp cho Minh Nguyệt 1 nén nhang rồi sau đó sẽ đi đến thành Nam Hải 1 chuyến.

Lý Mộ Tiên khe khẽ thở dài thất vọng, nhưng cũng không xoắn xuýt chuyện này quá lâu.

- Lão ca đã về đây, hãy ở lại thêm vài ngày. Chuyện hổ trợ Kiều Thành chủ có thể gác lại 1 thời gian. Theo tình báo của Mật Dạ thì 1 năm sau thời cơ mới đến, hiện tại người đến Nam Hải thành cũng không làm được việc gì.

- Vậy cứ nghe theo an bài của Mộ Tiên vậy, đành làm phiền Mộ Tiên thu lưu lão ca mấy ngày này.

Nam tử uống cạn chén trà khe khẽ cười đạo:

- Lão ca nói đùa, Mật Dạ là nhà của người, là nhà của chúng ta.Nơi đây luôn chào đón huynh về nhà.

Nói đoạn xoay người phất tay, 1 bóng người mặc đồ đen dạ hành sau lưng hắn chớp mắt hiện ra.

- Đưa Địa Hoàng Đại Nhân đến thăm mộ Minh Nguyệt giúp ta.

- Cẩn tuân tôn thượng.

Bóng đen cuối người nhận lệnh, rồi dẵn dắt Hứa lão đi về phia thuyền con đang neo đâu bên đình....

Phía bắc thành Đông Lâm, nơi giáp với 1 dãy băng sơn. Có kiến trúc 1 đình đài lầu các được chạm trổ hoa lệ. Tường ngói sơn son thiếp vàng, nguy nga vô cùng. Nhưng nơi đây là 1 trong những cấm địa của Mật Dạ, không cho người tùy tiện vãng lai.

Nơi đây cũng tuyệt nhiên không có người ở, mà chỉ có 1 mộ phần to lớn nằm giữa dãy kiến trúc tráng lệ ở kia. Lúc này trước mộ cũng đã nghi ngút khói nhang, Lý Mộ Tiên chậm rãi bước đến.

Trên người hắn lúc này cũng đã khoác thêm 1 tầng áo lông thú dày, hắn chậm rãi bước đến trước mặt mộ phần. Trước mộ đề 1 hàng danh tự:

'' Hiền Thê Minh Nguyệt Chi Mộ''

Lý Mộ Tiên bước đến, hắn cúi người lấy ra những cây nhang đã tàn, tỉ mĩ cúi người dọn dẹp sạch sẽ mộ phần. Khi xung quanh mộ đã sạch sẽ không còn 1 tàng nhang, hạt bụi hắn mới hài lòng ngồi xuống dựa vào mộ phần rồi thì thầm:

- Minh Nguyệt, lão ca đã về thăm muội sau mười năm xa cách. Chắc hôm nay muội vui lắm, hôm nay ta có đem đến cho muội những bông hoa thủy tiên vàng mà lúc còn sống nàng thích trồng nhất đây.

Hắn cúi người đặt trước mộ phần 1 đóa hoa thủy tiên vàng lớn. Lúc này 1 thân ảnh hiện ra bên cạnh cuối người:

- Tôn Thượng vài giờ trước trưởng vệ Tần thương có va chạm với Địa Hoàng đại nhân phía trước hành cung. Hắn có buông lời nhục mạ Địa Hoàng, nên trong cơn tức giận Địa Hoàng đã giết chết hắn.

Lý Mộ Tiên như không chú ý hắn cúi người sắp xếp những bông hoa ngay ngắn chỉnh tề phía trước mộ:

- A vậy là đại nghịch phạm thượng, chết rồi cũng thôi đi.

- Nhưng hiện tại Tần gia đang làm ầm ỹ chuyện này yêu cầu Địạ Hoàng và Mật Dạ cho Tần Gia 1 cái công đạo.

Lý Mộ Tiên vẫn lơ đãng không để ý đến.

- Đã đại nghich bất đạo thì còn gì để nói đây?

Bóng đen đứng đó cúi người vẫn đáp:

- Tần gia yêu cầu Mật Dạ cho 1 cái công đạo, nếu không sẽ liên kết với các gia tộc trong thành. Đứng lên phản đối Địa Hoàng đại nhân.

Lúc này trời đã chuyển đông, những bông tuyết đã bắt đầu rơi. Bông tuyết rơi lên đầu, lên vai Lý Mộ Tiên. Hắn đứng đó ngửa đầu nhìn trời, lấy tay hứng những bông tuyết đang nhẹ nhàng rơi xuống.

- Liên kết với gia tộc khác là hồ độ làm bậy, lại còn muốn đứng lên phản đối Địa Hoàng là ủ mưu làm phản.

Nói đoạn hắn chậm rãi bước đến cởi lớp áo khoác trên thân xuống, đắp lên phía ngôi mộ phía trước. Ánh mắt đầy sự yêu thương cưng chiều.

- Đối với những người đại nghịch bất đạo, hồ đồ làm bậy, ủ mưu làm phản thì tội gì?

Hắn ung dung hỏi bóng đen đang đứng phía sau.

- Là tội chết

Bóng đen cúi người rất sâu trả lời. Như không để ý, hắn lại bước đến phủi những bông tuyết đang rơi phía trước mộ phần.

- Trời đã vào đông, thời tiết đã chuyển lạnh rồi. Thôi thì... diệt tộc đi.

Bóng đen cúi người nhận mệnh rồi quay người đi. Lý Mộ Tiên vẫn lơ đễnh dường như không chú ý đến mọi thứ xung quanh.

- Chậm đã.

Bóng đen thoáng dừng lại.

- Diệt hết toàn gia, không để lại người sống.

Bóng đen gật đầu rồi phi mình mất dạng. Lúc này hắn mới quay lại nhìn ngôi mộ với ánh mắt đầy trìu mến.

- Trời lạnh rồi, để phu quân ở đây bồi tiếp nàng...

Ngày hôm đó Đông Lâm thành phát sinh 1 đại sự. Trên dưới Tần Gia hơn ngàn nhân mạng, bỗng dưng bị diệt tộc. Kiến trúc Tần gia cháy rụi trong biển lửa, đến 1 miếng gỗ nhỏ cũng không còn.

Các đại gia tộc xung quanh chứng kiến cũng không khỏi lạnh cả người, ngày hôm sau vụ án được công bố là do 1 nha hoàn Tần gia không may làm bắt lửa trong phủ, ngọn lửa lớn thiêu rụi tất thảy, không ai may mắn sống sót sau cơn hỏa hoạn này.

Ban đầu vụ án kinh động tới toàn bộ người dân trong thành, thế nhưng qua thời gian dần trôi. Mọi người cũng đã lãng quên đi chuyện này. Tần gia cũng chỉ còn được nhắc đến qua lời kể của hững người trong thành mà thôi.